Mục lục
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Chẳng lẽ phụ thân đã nghĩ ra đối sách?” Ninh Túng hỏi.

Ninh Quốc công lắc đầu: “Không có.”

Vẻ mặt Ninh Túng thoáng thất lạc, đôi mắt tối đen không rõ: “Chuyện này không có một chút đối sách nào sao?” Hắn không cam lòng bị Diệp Đàm nắm trong tay như vậy.

“Chuyện này….”Ninh Quốc công thở dài: “Túng nhi, con đừng nóng vội, cha đang suy nghĩ biện pháp. Thật ra Hoàng Thượng không có ý định phán án tham ô quan ngân là trọng tội.” Nếu không Hoàng Thượng cũng không cho thời gian năm ngày để Thuận Thiên phủ thụ lý án. “Nhưng tội này không thể chối được.”

Từ chối? Từ này dường như nhắc nhở Ninh Túng: “Phụ thân, có thể nghĩ biện pháp tìm người gánh thay hay không?”

Hai mắt Ninh Quốc công tỏa sáng, vỗ tay xuống bắp đùi nghe đôm đốp: “Đúng vậy, tại sao ta không nghĩ ra cách này sớm hơn?”

“Phó Thống lĩnh Cấm Vệ quân Lâm Tiến là người phụ trách áp tải quan ngân đến Mẫn Châu, cũng là người có khả năng táy máy tay chân vào quan ngân nhất.”

“Nhưng làm thế nào để hắn gánh tội thay?”Ninh Túng hỏi, trước mắt tất cat chứng cớ đều chỉ về phía hắn, muốn đổ tội sang Lâm Tiến quả thật rất khó.

“Lâm Tiến là người phụ thân an bài vào Cấm Vệ quân, nếu hắn thay con nhận tất cả tội trạng, vậy thì tốt rồi.” Lâm Tiến là một con cờ nắm vùng trong Cấm Vệ quân, khiến Lâm Tiến nhận tội đồng nghĩa với việc mất đi một quân cờ quan trọng, mặc dù đáng tiếc, nhưng vì Ninh Túng, đáng!

Tham ô quan ngân là trọng tội, có Lâm Tiến nhận tội thay, cùng lắm Ninh Túng chỉ có tội trrong coi thất trách mà thôi. (MTLTH.dđlqđ)

Tội thất trách nhẹ hơn rất nhiều so với tội tham ô quan ngân.

“Vì bảo đảm không có chuyện gì xảy ra, cha còn phải thượng nghị với Vinh Vương một phen…..người nào?!” Ninh Quốc công còn chưa dứt lời chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, lão nhanh chóng xông ra ngoài.

Trước khi Ninh Quốc công đạp cửa ra ngoài, Quan Tuyết đã phi thân lên mái nhà ẩn núp.

Ai cũng không hề nghĩ tới một cô gái mảnh mai như Quan Tuyết lại có thể có một thân công phu đến thế.

Ninh Quốc công mở cửa phòng không thấy có người, đột nhiên có một con mèo nhảy ra: “Thì ra chỉ là một con mèo.” Lão yên tâm đóng cửa lại.

Đêm tối, sau khi đã hết thời gian quỳ từ đường, Thanh Linh trở lại Mặc Trúc viện, đồng thời tin tức của Quan Tuyết cũng truyền đến.

“Ninh Túng lại còn muốn có người nhận tội thay hắn, thuộc hạ sẽ đi giết Lâm Tiến, để xem hắn còn tìm được ai.” Bạch Nhiên nắm chặt bội kiếm bên hông, xoay người ra cửa.

“Quay lại.” Thanh Linh ra lệnh.

“Nhị công tử, Lâm Tiến phải chết.” Bạch Nhiên không cam lòng.

“Lâm Tiến chắc chắn phải chết, nhưng không phải hiện tại. Bọn họ muốn Lâm Tiến nhận tội thay ắt cũng phải trù bị một phen, chúng ra trước cứ lặng yên theo dõi đã.” Thanh Linh vuốt vuốt hai đầu gối đã sưng đau nói.

Không có Lâm Tiến, Ninh Quốc công nhất định sẽ tìm cách khác để Ninh Túng thoát tội. Nếu bây giờ giết Lâm Tiến, chỉ sợ bứt dây động rừng.

“Chủ Thượng.” Thư Nghiễn từ ngoài đi vào.

Thanh Linh ra hiệu hắn có lời cứ nói.

“Chủ Thượng, cách Hạ Thành không xa có một ngọn núi hoang, có người ở đây dùng bạc trắng rèn thành quan ngân, sau đó đem chôn ở khu rừng gần đó.” Phân biệt giữa bạc trắng và quan ngân, quan ngân có dấu đặc thù của triều đình, bạc trắng không có.

“Thuộc hạ cho người điều tra, đám thợ rèn kia là người của Ninh Quốc công.” Thư Nghiễn nói.

Thanh Linh cười nhạt một tiếng: “Động tác lão già này nhanh thật, đối sách còn chưa có đã cho người rèn quan ngân.” Nàng đoán số quan ngân này là để bù vào số quan ngân đã mất.

Đám quan ngân kia số lượng không nhỏ, Lâm Tiến trong một khoảng thời gian ngắn không thể xử lý được tất cả.

Nếu Lâm Tiến nhận tội thay, hắn phải nói ra được địa điểm giấu quan ngân, có như thế người khác mới tin tưởng hắn là người đã tham ô đống quan ngân đó.

“Chủ Thượng, phải xử trí thế nào đối với những thứ quan ngân mà Ninh Quốc công cho người chế tạo? Chúng ta có nên đoạt tiếp không?” Thư Nghiễn hớn hở nói, đoạt bạc là việc hắn thích nhất.

“Trước hết để cho người tiếp tục theo dõi gắt gao đã.” Nàng không phản đối ý kiến của hắn, cũng không cự tuyệt.

Số quan ngân Ninh Túng tham ô không hề nhỏ, Ninh Quốc công khó có thể đền bù trong một khoảng thời gian ngắn. Thanh Linh đoán số người chế tạo quan ngân không nhiều, chắc cũng chỉ có mấy người.

Sau ba ngày, Thư Nghiễn truyền tin về, đúng như những gì nàng đã phỏng đoán.

Đêm hôm đó, Thanh Linh quay trở lại phòng ngủ, ngoài ý muốn ngửi thấy hương thơm quen thuộc. Nàng nhìn tấm màn giường rủ xuống, lập tức hiểu có chuyện gì đang xảy ra. (MTLTH.dđlqđ)

Nàng vén tấm màn giường, không ngoài dự đoán, đúng là Tần Liễm đang nằm trong đó.

“Phu nhân đã trở lại.” Âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong đêm tối.

Hắn nhếch môi cười, mị hoặc động lòng người. Tư thái nằm nghiêng hết sức xinh đẹp, vạt áo trượt xuống nửa vai, lộ ra da thịt trắng muốt mê người.

Thanh Linh nuốt một ngụm nước miếng, tên yêu tinh này lại đến quyến rũ nàng: “Chàng…chàng ban đêm tới đây, không tốt.

Hắn đưa tay ngọc ôm lấy eo nàng, vuốt ve như có như không, tay dùng chút lực, nàng liền nằm lên người hắn: “Vi phu lại cảm thấy rât tốt, thứ nhất là giúp phu nhân giải buồn, thứ hai giải nỗi khổ tương tư của phu nhân.” 

“….” Người này hai ngày ba bữa lắc lư trước mắt nàng, nàng lấy đâu ra nỗi khổ tương tư?

Nàng còn đang suy nghĩ khuyên hắn phải quy củ, ban đêm không cần len lén bò lên giường nàng, hắn đã giữ chặt ót nàng, mạnh mẽ hôn, cuốn hết hương thơm trong miệng nàng. (MTLTH.dđlqđ)

Nụ hôn êm ái như mưa phùn đầu xuân mà cũng say lòng người như rượu ủ lâu năm. Nàng rất nhanh quên chuyện khuyên nhủ hắn, chuyên tâm cùng hắn thân mật.

Hắn dịu dàng mà lưu luyến đòi lấy, nàng hoàn toàn đắm chìm, khó có thể tự kiềm chế, dùng sức đáp ứng hắn. Tựa như mê như say, nàng cảm giác còn chưa đủ, chủ động đòi lấy từ hắn.

Phòng ngủ phiêu tán ra một loại mùi hương khác thường, âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập cũng vang lên như có như không.

Đến khi tất cả đã trở về yên tĩnh vốn có của nó, trên giường cũng đã lộn xộn không chịu nổi. Xiêm y của Thanh Linh bị cởi hơn phân nửa, kéo chăn đắp kín đầu.

“Không phải lần đầu tiên vi phu thấy thân thể phu nhân, còn gì phải ngại nữa?” Hắn cười nói, tay kéo chăn mỏng xuống.

Nàng nhìn hắn chằm chằm: “Không biết xấu hổ!” Người này nhân lúc nàng vô thức đã xé hơn phân nửa quần áo của nàng.

Hắn kéo hông của nàng, ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên mi tâm nàng: “Ngoan, ngủ đi.”

Thanh Linh nhắm mắt lại, thật lâu cũng không thể ngủ được, khe khẽ thở dài.

“Phu nhân đang nghĩ đến chuyện gì vậy?” Tần Liễm thì tầm bên tai nàng.

“Ninh Quốc công lén rèn quan ngân bên ngoài Hạ Thành, sau đó đem chôn ở phụ cận, ta phải lợi dụng đám quan ngân kia của lão như thế nào đây?” Nàng chau mày nói, nghe ngữ điệu của nàng giống như đám quan ngân kia sớm muộn gì cũng rơi vào túi nàng vậy.

Hắn khẽ xoa mi tâm nàng: “Trước đó vi phu có nghe nói Ninh Quốc công phái người sửa chưa lại tổ trạch Ninh gia.”

Tổ trạch Ninh gia ở Lương Châu thành, cách Hạ thành không xa.

Ba đời Ninh gia sống tại đây, tòa trạch trừ có chút cũ ra thì tất cả đều tốt, phong thủy không tồi.

Ninh Quốc công tiến hành sửa chữa nơi đó, có lẽ là muốn lấy nơi này làm chốn đặt chân sau khi cáo lão.

“Ý chàng là có thể lợi dụng quan ngân và tổ trạch Ninh gia để náo loạn?” Hai đầu lông mày Thanh Linh dần giãn ra, hai mắt sáng long lanh.

“Không tệ.” Hắn lại cười nói: “Phu nhân ngủ đi, chuyện giả quan ngân vi phu giúp nàng xử lý.”

“Được.” Giải quyết phiền não, nàng vui vẻ hôn lên mặt hắn một cái.

“Phu nhân, nàng hôn lộn chỗ rồi.” Hắn cầm tay nàng đặt lên môi mình: “Hôn nơi này mới đúng.”

Nàng liếc hắn một cái: “Ngủ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK