Mục lục
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Xác thực Thường Quý am hiểu bắt chước thi họa, nhưng như vậy đâu có ý nghĩa gì?” Sắc mặt Diệp Thiên Minh khôi phục lại bình thường, thần thái lúc này có đôi chút thong dong: “Chẳng lẽ hắn có biệt tài bắt chước thi họa, Thánh chỉ giả và mật chỉ giả cũng là hắn làm sao?

Trong thiên hạ người biết bắt chước thiên thiên vạn vạn, Vinh Vương gia dựa vào cái gì cho rằng nhất định là Thường Quý ngụy tạo Thánh chỉ giả và mật chỉ giả?”

“Không biết lão phu đắc tội Vinh vương ở đâu mà ngài lại dám vu cáo lão phu như vậy?!” Thanh âm Diệp Thiên Minh đột ngột lên cao, tâm tình kích động nói.

“Nhạc phụ chớ kích động.” Tần Liễm ôn nhuận nói: “Nhạc phụ làm việc đoan chính, còn sợ người khác nói bậy sao?”

Hắn chắp tay trước mặt Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, để chứng minh sự trong sạch của nhạc phụ, thỉnh mời Thường Quý đến đối chất.”

Diệp Thiên Minh lạnh mặt: “Không khéo, quản gia Thường Quý của Diệp phủ chúng ta đã mất tích từ mấy ngày trước rồi.”

Đáy mắt Tần Liễm u ám, khẽ mỉm cười, hào hoa phong nhã: “Thật sự là khéo, trước khi bản tướng cùng phu nhân đến Cách Nguyên cung, vừa vặn nghe nói Thường Quý đã trở lại Diệp phủ.”

Đôi mắt Diệp Thiên Minh ám trầm, sắc bén. Chắc chắn trước đây Thường Quý bị Tần Liễm bắt đi. (MTLTH.dđlqđ)

“Truyền Thường Quý.” Nguyên Ung Đế hạ lệnh.

Tần Liễm nhìn về phía Thái tử, cho Thái tử một ánh mắt, Thái tử hiểu ý.

Thái tử đi đến trước mặt Nguyên Ung Đế, thành khẩn nói: “Phụ Hoàng, có thể phân phó một ít thủ vệ đến lục soát chỗ ở của Thường Quý, xem có thể tìm ra chứng cớ gì không?”

“Đúng vậy. Phụ Hoàng cần phải cho người đi lục soát, theo như nhi thần thấy, phủ đệ của Diệp Thiên Minh cũng phải tra xét một lần.” Hách Liên Dực nói, trong lòng có dâng lên khoái cảm được trả thù. Diệp Thiên Minh không chịu xin tha cho hắn, hắn cũng muốn Diệp Thiên Minh không được dễ chịu.

Hắn đi tới ngày hôm nay, nguyên nhân lớn nhất là do sự xúi giục của Diệp Thiên Minh. Hách Liên Dực hắn nghĩ muốn đẩy hết sai lầm của bản thân lên người người khác. Hắn đã bỏ qua yếu tố hắn chính là người muốn Hoàng vị đến điên rồi, đâu thể chỉ vài lời gièm pha của Diệp Thiên Minh mà hành động như vậy?

Nguyên Ung Đế liếc Hách Liên Dực một cái, Hách Liên Dực ngậm chặt miệng, không dám nói thêm nữa.

“Chuẩn tấu Thái tử.” Nguyên Ung Đế nói.

Thường Quý rất nhanh bị người mang đến, cùng lúc đó, viện tử của Thường Quý cũng có người lục soát, từ đó tìm ra mấy bức họa, tranh chữ giả mại giống đến chín phần mười, còn có con dấu của các đại thần trong triều, thậm chí ngọc tỷ còn có mấy cái.

Thường Quý quỳ trước mặt Nguyên Ung Đế, sợ hãi từ đáy lòng làn tràn ra toàn thân, cả cơ thể bắt đầu phát run. Hắn sẽ không sơ ý đến mức để con dấu cùng ngọc tỷ ở bên ngoài, chắc chắn có người đang hãm hại hắn, mà người đó, ngoài trừ Tần Liễm, hắn không nghĩ được ra ai nữa. (MTLTH.dđlqđ)

Cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, khóe mắt nhìn về phía Diệp Thiên Minh. Phát hiện Diệp Thiên Minh đang lạnh lùng nhìn hắn, sau đó, hắn thu hồi ánh mắt, cười khổ, cẩn thận làm việc nhiều năm như vậy, kết quả…

“Thường Quý, mật chỉ giả có phải là ngươi làm hay không?” Tần Liễm cầm mật chỉ vừa bị xé thành hai đến trước mặt Thường Quý.

“Phải.” Thường Quý bình tĩnh trả lời.

Gió tuyết ngày càng lớn, ánh mắt Diệp Thiên Minh lại lạnh hơn vài phần.

Chúng thần hít khí lạnh làm đáy lòng cũng buốt giá, đêm Giao thừa năm nay đúng là không được bình thường mà.

“Là ai sai sử ngươi?” Thái tử hỏi tiếp.

“Là Vinh Vương Điện hạ.” Thanh âm Thường Quý vẫn cứ bình tĩnh như vậy.

“Đùng Đoàng!!!” Pháo hoa nổ tung trên bầu trời, tựa như tiếng sét.

“Ngươi nói bậy! Bản vương chưa từng sai sử ngươi!!” Khuôn mặt của Hách Liên Dực vì tức giận mà vặn vẹo, âm điệu cất cao, cực kỳ bén nhọn.

“Vinh Vương lấy tính mạng của thê nhi uy hiếp nô tài, nô tài không thể không nghe lệnh của Vinh Vương, làm một mật chỉ giả. Chuyện này, lão gia nhà ta không hề hay biết.” Thường Quý nói, quay đầu nhìn Diệp Thiên Minh, vẻ mặt áy náy: “Lão gia, nô tài xin lỗi ngài, khiến ngài khó xử như vậy.”

“Ngươi cũng là vạn bất đắc dĩ, lão phu không trách ngươi.” Sắc mặt Diệp Thiên Minh hòa hoãn đi ít nhiều.

“Phụ Hoàng, Thường Quý là người của Diệp Thiên Minh, tất nhiên sẽ bào vệ Diệp Thiên Minh mà vi cáo nhi thần.” Hách Liên Dực vội vàng nói.

“Thường Quý, ngươi thật to gan, lại dám nói dối trước mặt Thánh Thượng.” Thái tử đột nhiên giận giữ quát to.

“Nô tài không có, nô tài tuy là quản gia của Diệp phủ nhưng thực chất là ngầm làm việc cho Vinh Vương.” Thường Quý giải thích.

“Ngươi nói bậy! Nói bậy!” Hách Liên Dực không để ý đến đôi chân gãy đang đau đớn, như người điên giãy ra khỏi thị vệ, Nguyên Ung Đế liếc mắt cảnh cáo hắn.

“An phận lại cho trẫm, nếu như ngươi trong sạch, trẫm tự nhiên sẽ không oan uổng ngươi.” 

Hách Liên Dực cắn chặt hàm răng, cứng rắn thu hồi hành động. (MTLTH.dđlqđ)

Thường Quý vẫn một mực chắc chắn hắn là người đứng sau, Diệp Thiên Minh lại là một lão hồ ly thâm tàng bất lộ, hắn bi ai phát hiện, bản thân không hề bắt được điểm yếu của Diệp Thiên Minh.

“Thường Quý, có phải ngươi viết rất nhiều mật chỉ?” Thanh Linh trực tiếp hỏi, trong lòng càng muốn hỏi, phần mật chiếu triệu Mạch Chiêu Nam về kinh năm đó có phải là hắn viết hay không.

Thường Quý nhìn gương mặt ẩn nhẫn đến vặn vẹo của Hách Liên Dực: “Vinh Vương còn rõ ràng hơn nô tài.”

“Ngươi xem phần mật chiếu này đi, đây chính là mật chiếu bí mật triệu Mạch Chiêu Nam về kinh, có phải là ngươi viết hay không?” Tần Liễm lấy từ trong lồng ngực ra một quyển sổ con màu vàng kim, ném tới trước mặt Thường Quý.

Nghe được ba chữ ‘Mạch Chiêu Nam’, Thanh Linh thoáng chốc cứng đờ người, dùng sức cầm lấy tay Tần Liễm, siết chặt đến độ đỏ tay vẫn không hề hay biết.

Tần Liễm quay đầu lại, phía sau hắn là bầu trời đêm bao la, pháo hoa nở rộ, lốm đốm ánh lửa, ánh sáng lung linh chớp nhoáng trên bầu trời. Dung nhan hắn mỹ lệ vô song, vì ánh lửa của pháo hoa mà không nhìn rõ thần thái trên gương mặt hắn.

“Thường Quý biết.”  Hắn chắc chắn nói.

Thanh Linh kinh ngạc, sau đó liền nghe Thường Quý thừa nhận: “Là nô tài viết.”

Diệp Thiên Minh hít sâu một hơi, đôi mắt phức tạp nhìn Tần Liễm. Hắn khó có thể hiểu được, Thường Quý bên cạnh hắn nhiều năm, không chút hai lòng, Tần Liễm rốt cuộc đã dùng biện pháp gì bức Thường Quý nhận phần mật chiếu giả triệu Mạch Chiêu Nam về kinh kia là do hắn viết, hắn rõ ràng có thể phủ nhận.

“Vì cái gì?” Thanh Linh thấp giọng hỏi Tần Liễm, Thường Quý sao lại thừa nhận? Lúc trước đó Vô Ảnh dùng bất kể thủ đoạn gì cũng không thể cạy ra nửa chữ từ miệng hắn, nhưng chỉ cần Tần Liễm ra tay lại có thể buộc Thường Quý thừa nhận tất cả.

“Thường Quý là người của Bạch tộc.” Tần Liễm thấp giọng tra lời.

Thanh Linh thoáng giật mình: “Chàng là?”

“Cha ta là Tộc trưởng của Bạch tộc.” Nếu như Bạch tộc vẫn còn tồn tại, hắn chính là thiếu Tộc trưởng.

Đã từng là tộc nhân Bạch tộc thật thà chất phác, đối với nhất mạch Tộc trưởng luôn có một sự sùng kính ngấm từ trong máu thịt. 

Thường Quý chỉ là tộc nhân Bạch tộc bình thường, cho dù đã thuần phục Diệp Thiên Minh nhiều năm, lúc gặp được Tần Liễm, trong xương cốt luôn có ý niệm trung thành.

Hắn cũng không nguyện ý phản bội Diệp Thiên Minh, lại không thể làm trái với ý tứ của thiếu Tộc trưởng. Cho nên hắn nhận phần mật chiếu giả là hắn viết, lại chắc chắn hắn làm việc ngầm cho Vinh Vương gia.

“Nói như vậy, trước đây Mạch Chiêu Nam bí mật về kinh chính là ngươi thiết kế, chịu oan khuất sau đó lại bị loạn tiễn bắn chết. Ai, đáng tiếc cho một đời trung thần lương tướng.” Một nguyên lão trong triều không nhịn được mà bóp cổ tay thở dài: “Thỉnh cầu Hoàng Thượng trả lại trong sạch cho Mạch Chiêu Nam cùng Hầu phủ.”

Nguyên Ung Đế vẫn  trầm tĩnh, đôi mắt tối đen như mực.

Bốn phía lọt vào trầm tĩnh, ánh sáng từ lò lửa lách tách bắn ra tàn lửa, lò lửa cũng nghiêng mình theo gió.

Trên lò lửa có một khối tôn lớn, ngăn ngừa tuyết rơi xuống khiến lửa tắt.

“Thường Quý.” Thái tử lên tiếng đánh vỡ yên tĩnh: “Người sai sử ngươi viết mật chiếu triệu Mạch Chiêu Nam từ biên cương về Hạ thành, chẳng lẽ cũng là Vinh Vương?”

“Bản vương không có.” Hách Liên Dực nhanh chóng phản bác, thiếu chút nữa đã mặc kệ chân đau mà nhảy dựng cả lên. Hắn chỉ sợ bản thân lại bị ấn một tội danh nữa lên đầu: “Hãm hại Mạch Chiêu Nam không hề có lợi với bản vương, sao bản vương lại phải hại hắn?

Bản vương phải lặp lại một lần nữa, Thường Quý không phải người của bản vương!”

“Bản tướng cũng tin Vinh Vương không phải là người sai sử Thường Quý viết phần mật chiếu giả này.” Tần Liễm chậm rãi nói. (MTLTH.dđlqđ)

Hách Liên Dực thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Tần Liễm cũng nói được một câu tiếng người.

“Sai sử Thường Quý viết phần mật chiếu giả này, là Diệp Thiên Minh.”

Tiếng Tần Liễm vừa dứt, Diệp Thiên Minh lập tức ngửa mặt lên trời cười to: “Chuyện cười của Tần Thừa tướng đúng là rất hay.” Ông ta vừa nói xong, khuôn mặt nhanh chóng lạnh đi.

“Ngươi dựa vào cái gì cho rằng là lão phu?”

“Chỉ bằng ngài có cừu oán với phụ tử Mạch Chiêu Nam, vì trả thù, ngài tất nhiên sẽ không buông tha cho Mạch Chiêu Nam, cũng không buông tha cho tiểu thư Mạch Sương. Cái chết của Mạch tiểu thư, ngài cũng không thoát khỏi liên can.”Tần Liễm nói.

Thân hình Diệp Thiên Minh chấn động, ánh mắt nhìn Tần Liễm không khỏi mang theo vài phần tìm tòi, nghiên cứu: “Mạch lão Hầu gia cả đời trên lưng ngựa, công danh hiển hách, lão phu ngưỡng mộ ngài còn không kịp, sao lại có cừu oán với với ngài? Còn đi hãm hại cùng bày kế diệt trừ cốt nhục thân sinh của ngài?”

“Có, ngài cùng lão Hầu gia có cừu oán.” Tần Liễm nhàn nhạt nói: “Thù giết cha, thù diệt tộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK