Chân Tần Liễm vẫn chảy máu không ngừng, trên tay cũng có nhiều chỗ bị cắn. Công chúa Vô Ưu liền sai người đưa hắn vào trong sảnh, gấp gáp mời ngự y đến chữa trị.
Thanh Linh không bị Tỳ Khuyển cắn trúng, nhưng y phục lại bị gai trong bụi hoa đâm cho tơi tả, vài chỗ trên người còn bị đâm đến thương tích đầy mình. Mặt dính bùn đất, tóc tai tán loạn, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.
"Diệp Thanh Linh, Phu nhân Thừa tướng tương lai, ngươi thật sự rất tốt." Vô Ưu cắn răng oán hận nói xong liền rời đi. Tần Liễm không thích nữ tử chạm vào hắn, bình thường khi nàng chỉ vô tình đụng phải tay hắn, lông mày hắn sẽ lập tức chau lại thành đoàn. Nhưng hôm nay, hắn lại không để ý đến những thứ này mà cứu Thanh Linh, còn ôm Diệp Thanh Linh chặt như vậy. Vô Ưu nhớ tới một màn kia, trong lòng vô cùng khó chịu và ghen tị với Thanh Linh.
Ánh mắt người khác nhìn Thanh Linh cũng có chút khác thường, lời nói của Vô Ưu khiến Thanh Linh cảm thấy cực kì khó hiểu. Dù gì nàng cũng được xem là khách nhân, còn bị dọa sợ đến như vậy, chủ nhà đã không hỏi thăm đến thì thôi, lại còn nói ra câu nói khó hiểu kia như là đang khiêu khích, nàng đã biết bữa tiệc này sẽ không có gì tốt lành mà.
Hiện tại đa số mọi người đều chạy tới hỏi thăm thương thế của Tần Liễm, mà Thanh Linh chật vật đứng ngay tại chỗ, trừ Hương Thảo ra lại không có một kẻ quan tâm.
Lãnh Ly nhìn bóng lưng thon gầy cô độc của nàng, trong lòng đột nhiên nổi lên một chút cảm giác khó chịu, nhấc chân đi tới, hỏi: "Có bị thương không?"
Giọng nói nguội lạnh, nhưng nàng nghe lại cảm thấy có chút ấm áp, lắc lắc đầu, nói: "Ta không có bị thương chỗ nào." Chỉ là trên mặt bị gai nhọn quẹt qua trầy trụa chút thôi, bây giờ đã bắt đầu đau rát. Hương Thảo thấy mặt nàng bị gai quẹt qua làm bị thương, rất là đau lòng, nên đã sớm rời khỏi phủ Công chúa đi mua một ít thuốc chữa trị.
"Trên người của ngươi có mùi Ngàn Bước Hương, Tỳ Khuyển vì ngửi thấy được mùi này nên mới nổi điên" Ngàn Bước Hương là một loại hương liệu, nhưng cách pha chế lại khá giống với cách tạo huân hương. Lãnh Ly là một đại sư luyện hương, chỉ nhẹ nhàng ngửi một cái đã biết là loại hương gì.
Lãnh Ly vừa dứt lời, lòng Thanh Linh vốn bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên mạnh mẽ nhảy lên, lạnh cả người. Nàng thường ngày không dùng huân hương, chợt nhớ đến lúc tiệc chưa bắt đầu có một nha hoàn không cẩn thận đụng trúng nàng, làm đổ cả một mâm trái cây, ngay khi nha hoàn kia đứng dậy nàng ngửi thấy một mùi hương kì lạ, vì không có độc nên nàng cũng không để trong lòng, bây giờ cẩn thận nhớ lại, nha hoàn kia chắc chắn đã lợi dụng lúc đó rắc Ngàn Bước Hương lên người nàng.
Tỳ Khuyển hung hăng công kích nàng, nguyên nhân cũng là vì trên người nàng có mùi Ngàn Bước Hương. Nha hoàn phủ Công chúa hạ hương lên người nàng, ngoại trừ bị chủ tử sai khiến ra thì còn có thể là ai sai khiến?
Hay cho một Công chúa Vô Ưu! Mới gặp mặt lần đầu, đã tặng nàng một phần 'đại lễ' như vậy, Vô Ưu ngươi điên rồi, ngươi vậy mà lại muốn mạng của ta. Nếu như không phải Tần Liễm cứu nàng kịp thời, bây giờ có lẽ nàng đã bị Tỳ Khuyển cắn chết tươi rồi.
Mặc dù Tần Liễm cứu nàng, nhưng nguyên nhân Vô Ưu tặng nàng phần 'đại lễ' này chỉ sợ không thoát khỏi liên quan đến Tần Liễm. Nàng sớm đã chú ý tới ánh mắt tràn đầy ái mộ của Vô Ưu khi nhìn Tần Liễm, mà nàng lại là vị hôn thê của Tần Liễm, khả năng Vô Ưu vì ghen ghét nên làm khó nàng là rất cao. Bất quá, dù có xuất phát từ nguyên nhân gì, thì Vô Ưu muốn mạng của nàng cũng là sự thật, nàng sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho nàng ta như vậy.
Vô Ưu, món nợ này, ta sớm muộn gì cũng sẽ cùng ngươi tính sổ!
Tần Liễm bị Tỳ Khuyển cắn bị thương, Vô Ưu tức giận đến thiếu chút nữa đã đem toàn bộ người của gánh hát đi xử tử. Lúc sau có Băng Hàn xuất hiện cầu tình mới thôi, Vô Ưu cuối cùng cũng chỉ trục xuất những người trong gánh hát này ra khỏi Hạ Thành, lệnh cho bọn họ vĩnh viễn không được bước vào Hạ Thành một bước.
Bữa tiệc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên khách nhân tản đi rất sớm.
"Ta có một chuyện muốn hỏi Lãnh thế tử, không biết có được không?" Vừa ra khỏi phủ của Công chúa Vô Ưu, Thanh Linh liền theo hỏi Lãnh Ly.
"Chuyện gì?" Khẩu khí lạnh lẽo, nhạt nhẽo rất phù hợp với tính cách lạnh lùng nhưng trong trẻo của hắn.
"Ta từng ngửi qua một loại hương, mùi hương kia thanh nhã thanh u, có thể làm lòng người an bình, tựa như hoa lan, tựa như quế lại tựa như đàn hương, nhưng dường như không phải, không biết Lãnh thế tử có bao giờ thấy qua loại hương này chưa?" Đêm đó gặp chuyện không may, nàng gặp được hắc y nhân thần bí kia, trên người hắn có một loại mùi hương kì lạ, nếu nàng tìm hiểu được loại hương này có lẽ sẽ lấy được chút manh mối gì đó về thân phận của hắc y nhân. Lãnh Ly là đại sư luyện hương, mùi hương thơm như vậy rất có khả năng hắn đã thấy qua."
"Loại hương ngươi diễn tả ta có thể tìm ra được cả trăm loại." Ý tứ là lời nói của nàng quá mơ hồ, hắn cũng không thể nói ra chính xác được đó là loại hương nào.
"Có thể là loại có giá cả trên trời chăng?" Nàng đoán thân phận hắc y nhân thần bí kia chắc sẽ không bình thường, nên giá cả hương trên người hằng ngày của hẳn là loại xa xỉ.
"Cũng như vậy." Lãnh Ly thản nhiên nói, sải bước đi tới xe ngựa của mình.
"Cái gì cũng như vậy?" Nàng nhất thời mê muội, nửa ngày mới hiểu ra ý tứ của hắn là loại giá cả sang quý hắn cũng có thể tìm ra được một đống, cái gì thế này, nói nhiều một chút sẽ gặp quỷ sao?
"Ngươi có thể giúp ta tìm ra loại hương đó không?" Nàng đuổi theo hỏi.
Lãnh Ly nhíu nhíu mày, không để ý đến nàng, tiếp tục leo lên xe ngựa.
"Này, dù gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, chẳng lẽ ngay cả một chút chuyện nhỏ này ngươi cũng không thể giúp ân nhân của ngươi sao?" Nàng đứng dưới xe ngựa, hai tay chống nạnh nói.
"Ngày mai sẽ đưa hương đến Tướng phủ." Hắn vừa dứt lời, như không thể kiên nhẫn được nữa lệnh phu xe giục ngựa nhanh chóng rời đi.
Thanh Linh trở lại phủ Công chúa định lên xe ngựa trở về, nhưng lúc quay lại phủ Công chúa lại không còn chiếc xe ngựa nào, nàng đành phải đi bộ trở về. Quần áo trên người nàng có chút dơ dáy bẩn thỉu, một đường đi tới phía trước, người trên phố không ngừng ngoái đầu nhìn lại, ai ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nàng nhìn nhìn quần áo trên người mình, đúng thật là không ổn. Lúc nàng đang tìm cửa hàng y phục hai bên đường, bên tai bỗng truyền tới một giọng nói cung kính.
"Phu nhân, Công tử mời người lên xe ngựa, Công tử muốn đưa người trở về phủ Tướngquân." A Thất nắm dây điều khiển hai con ngựa trắng đang kéo xe ngựa hoa lệ, vừa đi ngang qua vừa gọi nàng.
Phu nhân? Thanh Linh nhíu mày, nàng còn chưa có thành thân với Tần Liễm đâu. "Đừng gọi ta là Phu nhân!" Nàng không vui nói.
"Vết thương của Tần tướng có khá lên được chút nào không?" Nàng không có ý định lên xe ngựa, nhưng Tần Liễm là vì nàng mới bị thương, nàng cũng nên hỏi thăm một chút.
"Thanh Linh lên xe ngựa nhìn ta một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Giọng nói thanh nhuận của Tần Liễm từ trong xe ngựa vọng ra.
"Khụ khụ, ta còn có chút việc gấp phải đi trước một bước, hôm nào rảnh sẽ đến thăm Tầntướng." Nhớ tới hình ảnh ban đêm hôm đó nàng xâm nhập vào phủ Thừa tướng gặp ngay lúc hắn đang tắm rửa và lúc tay hắn dính sát vào nơi đẫy đà trước ngực mình thì mặt lại đỏ mới mang tai, nàng thật rất sợ hãi khi ở cùng hắn, nên muốn mượn cớ để vội vàng chạy đi.
"Bản Tướng bị thương là vì Thanh Linh, nhưng Thanh Linh lại không muốn nhìn bản Tướngdù chỉ một chút. Bản Tướng thật sự cảm thấy rất thương tâm." Khẩu khí hắn nhàn nhạt, nàng thật không nghe ra hắn đang thương tâm ở chỗ nào.
Mỹ nhân nhiều như vậy, lại không một ai thua kém nàng. Còn có, nếu không phải do hắn trêu chọc hoa đào, thì Vô Ưu sao lại ra tay với nàng? Bất quá, những lời này nàng cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Tần Liễm đã nói như thế, nàng có chút do dự leo lên xe ngựa.
"Miệng vết thương còn đau không?" Nàng vừa lên xe vừa hỏi.
"Lại đây ngồi." Hắn không đáp lời nàng, giọng nói ôn nhã gọi nàng đến ngồi gần hắn.
"Ta ngồi ở đây được rồi!" Nàng kéo ra tươi cười nói.
"Nghe lời, lại đây!" Thần sắc hắn bình thản, khẩu khí dụ dỗ không chấp nhận cự tuyệt.
Nàng thấy trên đùi hắn bị thương, là vì cứu nàng, không đành lòng từ chối, đi lại gần hắn. Chỉ thấy hắn cầm khăn lụa trên bàn nhỏ lên, thấm chút nước rồi vắt nhẹ, đem khăn ướt lau lau mặt nàng.
Lúc bàn tay hắn chạm đến, nàng vô ý thức muốn lùi về phía sau trốn tránh, hắn lại cố chấp duỗi tay ra chế trụ sau gáy nàng, tay kia cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau mặt giúp nàng: "Đừng động!", hơi thở nóng ấm xen lẫn mùi hương thơm ngát phảng phất qua cổ nàng, mang theo cảm giác ngứa ngáy, nàng không khỏi co rúm người lại một chút.
"Đừng cử động!"
Hắn mở miệng, nàng lập tức ngoan ngoãn không động đậy gì nữa, để hắn tùy ý lau mặt nàng. Động tác trên tay hắn hết sức ôn nhu, tựa như gió xuân tháng ba thổi về. Trên người hắn có một cỗ mùi hương thơm ngát, rất dễ chịu. Mặt hắn phóng đại trước mắt nàng, làn da nhẵn nhụi, trắng sáng như bạch ngọc, có khi so với nàng còn tốt hơn. Lông mi dài rậm rạp, khi lên khi xuống, chuyển động lập lờ như hai cánh quạt nhỏ. Mắt phượng hẹp dài tĩnh mịch mị hoặc, như chứa một loại ma lực, khiến người ta vô ý thức mà bị hút sâu vào trong đó.
Hắn cẩn thận tỉ mỉ lau từng chút một đến khi mặt nàng hoàn toàn sạch sẽ, tiếp đó lấy ra một hộp thuốc, dùng tay ôn nhu xoa lên vết thương bị gai hoa đâm trên mặt nàng.
Hồi lâu sau hai người vẫn không lên tiếng, bên trong xe ngựa liền một mảnh tĩnh lặng, nhưng lại tràn đầy hơi thở ấm áp, hòa hợp.
Đầu ngón tay của hắn chạy trên da mặt nàng, xúc cảm lành lạnh làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái.
"Đau không?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
"Không đau." Nàng thành thật đáp.
"Công tử, đã đến phủ Tướng quân." Giọng A Thất ở phía ngoài truyền vào.
Thanh Linh khách sáo nói lời tạ ơn rồi từ biệt, lại bị Tần Liễm gọi lại.
"Tần tướng còn có việc gì sao?" Nàng quay đầu lại hỏi.
Hắn đột nhiên đưa mặt đến, hạ xuống một nụ hôn nhẹ giữ hai hàng lông mày của nàng.
Thanh Linh sững sờ, thân thể cũng lập tức đờ ra, trong lòng loạn thành một đoàn, hắn, có ý gì? Vì sao bỗng dưng lại đối tốt với nàng như vậy? Nàng tất nhiên sẽ không tin hắn thật sự thích nàng.
Nàng nhìn ánh mắt nhàn nhạt của hắn, không biết có tình yêu hay không, chỉ biết nam nhân này nàng nhìn không thấu!