Thị nữ kia vừa giết Vô Ưu Công chúa xong liền nhanh chóng ly khai, nhưng nàng chưa được vài bước liền nghe thấy tiếng cửa sổ vỡ vụn. Nàng quay đầu lại nhìn thấy Thanh Linh từ cửa sổ nhảy ra.
Thanh Linh vừa chạm đất liền phi ngân châm về phía thị nữ. Thị nữ thoáng bối rối, nhanh tay ném chủy thủ vào người Thanh Linh đồng thời miễn cưỡng tránh thoát ngân châm của Thanh Linh.
Chủy thủ không đâm trúng Thanh Linh, thị nữ mắt thấy Thanh Linh chuẩn bị đuổi theo, trong tay nàng cũng không có binh khí nào khác, tiện tay lôi ra thứ gì đó từ trong ống tay áo ném về phía Thanh Linh, sau đó liều mạng chạy trốn.
Thanh Linh dùng ống tay áo dài rộng của bản thân ngăn cản vật thể lạ, nhấc chân muốn đuổi theo, đằng sau đột nhiên có âm thanh yếu ớt gọi nàng lại. Nàng quay đầu nhìn thấy Vô Ưu Công chúa một thân máu me chật vật nằm trên mặt đất. (MTLTH.dđlqđ)
Vô Ưu Công chúa giả chết lừa thị nữ kia, chỉ mong có hi vọng sống.
Thanh Linh đi đến nơi Vô Ưu Công chúa nằm, nàng ta cùng nàng đi ra từ Thủy Minh điện. Vô Ưu nay bị đâm nhiều nhát như vậy, nếu nàng cái gì cũng không quản mà rời đi luôn, sau phát hiện Vô Ưu Công chúa chết ở đây nàng cũng khó trốn khỏi liên can.
Nàng nhặt cái bình thị nữ kia vừa ném, mở nắp ra ngửi một chút. Bên trong bình sứ chính là dầu Tang Tử. Dầu này không độc nhưng rấy dễ cháy. Chỉ cẩn một giọt cũng có thể khiến cho một mồi lửa nho nhỏ trở thành đám cháy lớn khó có thể dập tắt được.
Trong phòng ngủ của Liên phi nương nương đột nhiên cháy lớn như vậy chắc chắn đã bị người này đổ dầu Tang Tử vào.
“Ô…ô…” Vô Ưu Công chúa bởi vì quá đau mà khóc, ánh mắt nàng bất lực mà khát vọng nhìn Thanh Linh.
Thanh Linh cười nhìn nàng: “Tư vị bị người đâm sau lưng thế nào?” Nàng không một chút nào đồng tình với nàng ta.
“Cứu…ta.” Vô Ưu thở đứt đoạn, cắn răng nhịn đau nói.
Thanh Linh lạnh lùng quét mắt một cái nhìn khắp toàn thân Vô Ưu Công chúa, vết thương nông sâu đều có, lại bị đâm nhiều nhát như vậy, nếu không chưa trị kịp thời, cái mạng này của nàng ta coi như xong: “Ta không cứu được. Nếu như ngươi có di ngôn gì, bổn cô nương có thể miễn cưỡng nghe, đợi ngày nào đó tâm tình bổn cô nương tốt sẽ nói cho người khác lời trăn trối của ngươi.” Đối với người muốn hại chết nàng, nàng không thánh nữ đến mức phải lấy oán báo ơn.
“Ngươi không cứu bổn công chúa, đợi đến khi Phụ hoàng đến đây. Bổn công chúa nhất định nói cho Phụ hoàng biết ngươi có ý đồ giết bổn công chúa.” Vô Ưu Công chúa uy hiếp.
Thanh Linh vẫn cứ lạnh lùng nhìn nàng ta, thoải mái cười nói: “Vô Ưu Công chúa à, ngươi xác định bản thân còn sống đến khi Hoàng Thượng đến sao?”
“Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát sao? Ngươi còn chưa biết đi? Thục phi nương nương sớm đã mua chuộc thủ lĩnh Cấm vệ quân, lúc chúng ta bước vào Phù Liên cung không bao lâu, bọn họ đã bao vây chặt chẽ nơi đây không một kẽ hở. Không bao lâu nữa Phụ Hoàng sẽ đến đây thôi.” Thanh âm Vô Ưu Công chúa mặc dù yếu ớt nhưng Thanh Linh vẫn có thể nghe được rõ ràng.
“Nếu hiện tại ngươi chạy ra ngoài nhất định sẽ có người bắt ngươi lại, chờ đến khi Phụ Hoàng tới, ngươi chỉ còn nước bị xử tử. Nếu ngươi cứu bổn công chúa, bổn công chúa có thể giúp ngươi vạch trần Thục phi nương nương. Nếu không…nếu không…ngươi nhất định phải chết!” Vô Ưu Công chúa vừa dụ dỗ vừa đe dọa, khi tức của nàng đã ngày càng yếu, khóe miệng thi thoảng sẽ có máu trào ra.
“Phải không? Đến cuối cùng ta có vì chuyện này mà bị xử tử hay không còn chưa chắc. Nhưng ngươi, phải chết là không thể nghi ngờ.” Thanh Linh hờ hứng nói.
Vô Ưu Công chúa ý thức được Thanh Linh không muốn cứu mình, ánh mắt nàng bắt đầu tan rã vẫn lóe ra chút khủng hoảng, nàng cảm thấy sức dống dần bị xói mòn, dần dần không còn cảm giác đau đớn nữa. Nếu như vẫn còn kéo dài thời gian, nàng chắc chắn sẽ chết. (MTLTH.dđlqđ)
Không, nàng không muốn chết, tại sao nàng lại phải chết? Nàng vẫn chưa giết Diệp Thanh Linh, vẫn chưa đợi được đến lúc Liễm ca ca nhìn nàng, còn chưa tính sổ lão yêu bà Thục phi kia. Nàng không thể chết!
“Cứu…bổn công chúa, ngươi….điều kiện.” Vô Ưu Công chúa yếu ớt nói.
Thanh Linh ôn cánh tay đứng một bên, nơi này là cấm cung. Hoàng Thượng lại sắp tới, nàng cũng không vội rời đi. Vô Ưu Công chúa ở cùng nàng lại bị người đâm nhiều nhát như vậy, không xử lý thích đáng, nàng rời đi cũng vô dụng, ngược lại lại trở thành cơ hội cho kẻ khác Vô Ưu Công vu khống nàng.
“Sao ngươi cùng lão tiện nhân kia biết ta xông vào phòng ngủ? Nói lý do ta còn có thể suy xét cứu mạng ngươi.” Nàng kiên nhẫn chậm rãi nói.
Vô Ưu Công chúa vẫn hy vọng nàng cứu mình, vì vậy nhanh chóng giải thích: “Không cần…không cần vào phòng ngủ, cũng sẽ…cũng sẽ cháy, chỉ cần ngươi…vào sâu bên trong cấm cung.”
“Thế nên chỉ cần ta vào sâu bên trong cấm cung, các ngươi sẽ phóng hỏa bắt đầu từ phòng ngủ? Đến lúc đó các ngươi vu oan ta phóng hỏa cấm xung, sau đó sẽ có người đứng ra nói đã tận mắt chứng kiến ta một mình xông vào cấm cung.
Phòng ngủ bốc cháy, ngoài tar a còn ai phòng hỏa nữa đây.
Ta đoán trong phòng ngủ có vật gì đó mà Hoàng Thượng rất quý trọng, vật kia khẳng định đã bị tiêu hủy.” Nếu không có đồ vật Hoàng Thượng quý trọng, đối phương sẽ không chấp nhất với việc phải phóng hỏa phòng ngủ như vậy.
“Hoàng Thượng chứng kiến vật này bị hủy, long nhan giận dữ. Người xông vào cấm cung hủy đi vật đó của Hoàng Thượng, lý do có chính đáng đến đâu ta cũng không thoát khỏi tử tội đúng không?”
“Ngươi dẫn ta tiến sâu vào bên trong cấm xung chỉ để vu oan ta phóng hỏa phòng ngủ. Ta xông vào phòng ngủ, hẳn là việc ngoài ý muốn của các ngươi, muốn đốt chết ta trong phòng ngủ chỉ là lòng tham nhất thời của ngươi. Ta có nói sai không?” Khóe miệng Thanh Linh nhếch lên thành một độ cong vui vẻ mà âm lãnh.
“Chỉ là ngươi không nghĩ tới Thục phi sẽ ra tay với ngươi.
Xông vào cấm cung, đốt phòng ngủ của Liên phi, giết Công chúa Hoàng Thất, ba tử tội chèn lên đầu ta, ta nhất định chết rất khó coi đi.”
“Kỳ thật chuyện xông vào cấm cung, đốt phòng ngủ có lẽ cũng có thể nói là vô ý nhưng sát hại huyết mạch Hoàng Thất, đây là tội chết không thể nghi ngờ. Đối với Thục phi, bà ta không phải muốn ta gánh tội xông vào cấm cung, đốt phòng ngủ Liên phi mà là tội sát hại Công Chúa mới đúng!
Sát hại Hoàng tự là tội chết!” Những tội trước đó chỉ dùng để mê hoăc Vô Ưu Công chúa cùng nàng mà thôi, nếu như không phải Vô Ưu Công chúa bị giết, có lẽ nàng còn không nghĩ ra đấy. (MTLTH.dđlqđ)
Vô Ưu Công chúa tâm thần chấn động: “Khó trách…nàng ta nói…chỉ đoán đúng…một nửa.” Thục phi phái người giết nàng, chủ yếu chỉ muốn đổ tội này lên đầu Thanh Linh, sau đó mới là việc nàng đã biết quá nhiều chuyện.
“Cứu…bổn công chúa! Bổn…công chúa nói cho ngươi biết…Thục phi…không có nghĩ đến việc ngươi xông vào phòng ngủ, ngươi…cứu bổn công chúa.” Vô Ưu Công chúa thở dốc khó nhọc nói.
Thanh Linh nhếch miệng cười: “Ta chỉ nói suy tĩnh đến việc cứu mạng ngươi.” Là suy tính chứ không nhất định phải cứu.
“Ngươi…!” Vô Ưu Công chúa sắp chết rồi còn bị Thanh Linh chọc tức, thiếu chút nữa bị cục tức kia nghẹn trong lồng ngực mà đoạn khí rồi.
Thanh Linh đến gần Vô Ưu Công chúa, cười u ám: “Thương thế của ngươi nặng như vậy vẫn còn vùng vẫy giãy chết, rất khó chịu đi! Như vậy đi,ta giúp ngươi một tay, khiến cho ngươi nhanh chóng được giải thoát.” Nàng một cước đá văng phòng ngủ, khói đen cuồn cuộn trong nháy mắt xông ra ngoài.
Vô Ưu Công chúa hoảng sợ cực độ nhìn nàng, không hiểu nàng muốn làm gì.
Thanh Linh đổ hết bình dầu Tang Tử lên người Vô Ưu Công chúa.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì? Ngươi…đồ điên…” Vô Ưu Công chúa kinh hoàng nói.
Thanh Linh nhíu mày, thình lình nói: “Thương thế của ngươi nghiêm trọng như vậy sao còn chưa chết?”
Nàng che mũi, cố gắng không hít quá nhiều khói, bởi vì trên người Vô Ưu Công chúa bị đổ dầu Tang Tử, rất nhanh đã bén lửa.