Người trong xe kéo bước xuống, chẳng sợ chắn chềnh ềnh giữa đường mà cứ thế gõ lên cửa kính. Phó Ngọc Thanh ngó qua Đỗ Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ, tên nọ nâng mũ lên, để lộ ra một gương mặt vô cùng quen thuộc, chính là Lục Thiếu Kỳ đã mấy tháng nay chưa gặp. Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, thế rồi nghe thấy gã hỏi không chút khách khí: “Làm sao? Xe này chính là tôi thuê đấy, bộ không định mời tôi vào ngồi cùng tí à?”
Phó Ngọc Thanh nghe giọng gã có vẻ không vui thì khẽ cười: “Tôi nghĩ cậu muốn ngồi bên này hơn.” Nói đoạn đẩy cửa xe đi xuống, ngả mũ với gã.
Lục Thiếu Kỳ đi vòng qua đằng sau xe tới trước mặt anh, híp mắt nhìn anh: “Anh có vẻ khoái ở Thượng Hải quá nhỉ?”
Phó Ngọc Thanh ừ tiếng, đưa tay ra điệu mời vào, tiếp đó mới đáp: “Nhờ phước lành của Lục công tử ấy mà, cũng vui, mỗi tội hơi gò bó xíu thôi.”
Lục Thiếu Kỳ vừa ngồi vào đã chộp lấy cổ tay anh, Phó Ngọc Thanh đành phải ngồi xuống theo gã rồi đóng cửa xe.
“Sao lại hơi gò bó?” Lục Thiếu Kỳ nhướng mày, nom bộ hùng hổ tợn, “tôi thấy ở Nam Kinh anh cũng đâu có sung sướng được thế này đâu? Uống rượu với ai đến tận nửa đêm đấy, không say không về cơ mà?” gã hơi dừng lại, ra chiều khinh khỉnh mười mươi: “hay là thật ra anh thích kiểu đó?”
Đỗ Hâm đang ngồi trong xe nên muốn giả vờ không nghe cũng không được, cậu vừa bấn loạn lại vừa sợ tên Lục công tử bên cạnh rút ra một khẩu súng, hai chân run bần bật.
Đúng lúc này tài xế hỏi: “Giờ các vị thiếu gia muốn đi đâu?” Đỗ Hâm nghe vậy càng hãi, nhưng Phó Ngọc Thanh lại cười, “nếu là xe Lục công tử thuê thì đương nhiên phải hỏi ý Lục công tử rồi.”
Lục Thiếu Kỳ nghiêng mặt ngó anh chằm chặp, biểu tình hơi khó đoán, thế rồi gã đột nhiên hỏi: “Gì đây? Tối qua uống nhiều quá nên giờ khó chịu à?”
Đỗ Hâm len lén nhìn Phó Ngọc Thanh, thấy anh khẽ nhíu mày, dường như có vẻ hơi khó chịu thật, bèn chợt nhanh trí đánh bạo: “Lục công tử, cậu không biết rồi, người mời thiếu gia nhà tôi ăn cơm hôm qua là võ sư của Thanh bang đó, thiếu gia chúng tôi làm sao dám làm phật ý hắn chớ? Cơ mà chỉ giả vờ say để lừa hắn thôi. Sáng nay dậy muộn nên cậu ấy phải cuống cuồng về nhà ngay nè, còn chưa kịp ăn sáng đâu, giờ đang đói lắm mà ngại không nói với cậu thôi!”
Y như rằng Phó Ngọc Thanh hơi bực lên, thấp giọng mắng: “Lắm miệng!”
Lục Thiếu Kỳ phá ra cười: “Phó Ngọc Thanh, người đi theo anh giống anh thật đấy, miệng lưỡi dẻo quẹo, lí do lí chấu thì thôi rồi.” Phó Ngọc Thanh vừa nghe gã nói vậy đã toát mồ hôi rườn rượt, song không thanh minh mà chỉ cười thôi.
Ngờ đâu Lục Thiếu Kỳ lại đột nhiên vươn tay tới, hung bạo nắm lấy vai anh, nụ cười của gã lạnh tanh, “Thế nhưng tôi lại mê cái kiểu đấy của anh mất rồi, biết làm sao đây?” nói rồi gã bảo tài xế tìm ngay một cái nhà hàng nào ở gần đấy.
Tuy Phó Ngọc Thanh cũng coi như là người Tây phái thật, song anh chẳng hề tin vào cái thứ gọi là tình yêu tuổi trẻ. Anh cứ tưởng lần này gã đến là để trả thù phát súng kia thôi, ai dè lại nghe được lời này, biết ngay là gã vẫn còn vọng tưởng, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Tài xế đậu lại trước một nhà hàng tên Lệ Thanh ở tô giới Anh, lúc xuống xe, Phó Ngọc Thanh bảo Đỗ Hâm: “Cậu ăn rồi còn gì? Chờ ở trong xe đi.”
Đỗ Hâm ngớ ra, nhưng rất nhanh định thần lại, đáy mắt thoáng vẻ bất an. Lục Thiếu Kỳ cũng xuống xe, thấy cậu như thế thì gã bật cười, lười biếng vươn vai bảo: “Sợ cái gì? Thiếu gia nhà bây bắn ông đây một phát mà ông đâu có nỡ đánh anh ta đâu, cùng lắm là cuỗm anh ta đi tỉnh ngoại thôi. Nếu bây mà lưu luyến thiếu gia nhà bây thật thì hãy ngoan ngoãn ở yên đây chờ đi ha.”