Phó Ngọc Thanh nín thở, tay anh bất giác vuốt ve tay Mạnh Thanh, như thể không nỡ để người ấy đi vậy.
“… Sao thế?” Phó Ngọc Thanh thấy hắn im lặng nãy giờ, không kìm được mà hỏi.
Cổ họng Mạnh Thanh khẽ giật, song vẫn không nói, hắn bỏ chân ra, chiếc ghế lại tiếp tục đong đưa.
Hắn lắc lắc đầu, giọng hơi khàn, “Không có gì, anh đọc sách đi, lát nữa lại nói.”
Phó Ngọc Thanh khá chắc hắn là vì cái gì, lòng hơi ngứa ngáy, thấy hắn đã đi mất thì một nỗi buồn chán ngọt ngào dâng lên trong lòng, lấy đâu ra tâm trạng mà đọc sách đây? Thế là lại thần người một hồi lâu, cuối cùng có tiếng người rao báo ban đêm trong ngõ vọng tới, anh mới hoàn hồn.
Chỗ này và chỗ của anh không giống nhau lắm, chỗ này của Mạnh Thanh cũng tạm được, không có người ngoài ở cùng bao giờ. Hàng xóm thì chắc là nhiều, đứa nhóc bán báo ở bên ngoài rao số đặc biệt đây số đặc biệt đây, bảo Dương Thu Tâm với đạo diễn Đường Tố vì phim mới “Kiếp mỹ nhân” mà yêu nhau, bị vợ cả của Đường Tố kiện ra tòa. Thoạt tiên Phó Ngọc Thanh nghe còn tưởng mình nghe nhầm, nghe một lát nữa mới biết đúng là đứa nhóc đang rao thế thật, ngỡ ngàng hết biết. Anh bèn ra ngoài mua một tờ về lật xem dưới đèn, kết quả giở ra chẳng thấy tin nào như vậy ráo, mới biết té ra bị lừa rồi, không khỏi vừa bực vừa buồn cười.
Chờ anh đọc hết tờ báo thì vú nuôi cũng đã dẫn Đình Ngọc với Chấn Ngọc từ công viên về. Trẻ con ngủ nhiều, Chấn Ngọc đã thiu thiu trong lòng bà, tuy Đình Ngọc đi theo bà về, song bây giờ cũng đã hơi oải rồi.
Phó Ngọc Thanh thấy bọn họ về thì đứng dậy, ngượng ngùng vì vẫn đang nằm lì đó. Lúc vú nuôi thấy anh thì cũng hơi bất ngờ, chào anh một tiếng rồi ra đằng sau. Anh nghe thấy tiếng bà vú nói chuyện với Mạnh Thanh ở sân sau, giọng hơi nhỏ, chắc là hỏi hắn bao giờ khách đi, xong rồi hỏi hắn có cần khóa cổng không.
Tiếng Mạnh Thanh lại rất rõ ràng, bảo bà: “Tối nay tam gia ở lại đây. Mọi người đi ngủ sớm đi, sáng mai đi lại khẽ khàng thôi nhé.”
Hắn dặn dò xong xuôi, rồi lại qua một hồi lâu nữa, lúc bấy giờ mới qua bên này.
Phó Ngọc Thanh chờ hắn suốt cả buổi, chẳng biết rốt cuộc hắn làm cái gì, họa hoằn lắm mới được bữa anh tới, thế mà chẳng nói chẳng rằng câu nào lại đi khóa cổng, trong lòng tức thì hơi bất mãn, bèn khẽ trách: “Sao đi lâu thế?”
Mạnh Thanh khóa cổng, nghe thấy anh hỏi thì trả lời: “Trời nóng quá nên cho hai đứa Chấn Ngọc dội nước nữa. Hai đứa đòi ngủ với em nên em phải dỗ tụi nó một lúc.”
Giờ Phó Ngọc Thanh mới hiểu, bèn hỏi, “Thế tụi nó ngủ chưa?”
Lúc hỏi câu đó vốn anh không có ý gì khác, vậy nhưng Mạnh Thanh nghe xong thì lại không khỏi cười, nắm lấy tay anh đè thấp giọng, “Tụi nó ngủ hết rồi. Anh lên lầu với em nhé?”
Phó Ngọc Thanh vừa nghe thấy hắn bảo muốn dẫn mình lên lầu là không kìm được nụ cười, cố tình hỏi: “Lên lầu làm gì?”
Mạnh Thanh đỏ mặt nhìn anh, đằng hắng một cái, giọng lí nhí: “Ngủ.”
Phó Ngọc Thanh muốn bật cười quá đi, nhưng mặt thì lại nghiêm túc: “Nóng thế này, tôi cũng muốn đi tắm.”
Lúc bấy giờ Mạnh Thanh mới nhận ra mình nóng vội, mặt đỏ lựng như trái cà chua, bảo anh: “Tam gia, anh muốn tắm thì ở chỗ em không có đồ đâu, chỉ có một cái thùng gỗ thôi. Nếu anh không chê thì em đi đun nước nóng rồi anh tắm nhé?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ lại phải lằng nhằng như thế, bèn bảo: “Thế thì thôi không tắm nữa, dội nước thôi.”
Tiết trời oi bức, dù không thể tắm, nhưng được dội nước qua cũng là tốt rồi.
Mạnh Thanh lên lầu lấy ít quần áo của mình xuống rồi dẫn Phó Ngọc Thanh ra đằng sau dội nước. Phó Ngọc Thanh chưa bao giờ tắm kiểu này nên nhất thời thấy thật mới lạ, lúc cởi đồ còn quay lại khẽ mỉm cười nhìn Mạnh Thanh, song không nói gì.
Lúc này anh nổi ý đồ xấu, bèn cởi quần áo thật chậm, cởi xong thì cẩn thận gấp lại đặt một bên, sau đó lõa thể bảo Mạnh Thanh: “Em dội giúp tôi đi.”
Ngực Mạnh Thanh phập phồng mãnh liệt, đáy mắt tưởng như sắp ứa ra lửa đến nơi, lúc này hắn chẳng nói gì nữa, cầm một chiếc chậu tráng men ra lấy nước nóng cho anh, xong đưa tay thử nước rồi mới bưng tới cẩn thận xối lên người anh.
Phó Ngọc Thanh thấy hắn nhẫn nhịn đáng thương quá đỗi, không khỏi có chút đau lòng, song lại không kìm được cảm giác đắc ý, anh cố tình nói: “A Sinh ngoan, dội tóc giúp tôi nữa với.”
Mạnh Thanh hơi hung dữ nhìn anh, trong mắt ngoài dục vọng mãnh liệt ra còn có chút căm giận, hắn thấp giọng, “Tam gia! Cẩn thận đánh thức mọi người giờ!”
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới nhớ ra té ra tụi nhỏ đang ngủ ở phía sau, cách phòng bếp rất gần, thế là đành tém lại những suy nghĩ kia, biết điều hẳn lên.
Càng sẩm tối trời càng nóng dã man, tóc anh đầm đìa mồ hôi, ngoan ngoãn cúi đầu để Mạnh Thanh dội nước cho anh.