Phó Ngọc Thanh toát mồ hôi, chẳng dám ho he nữa, thế rồi anh nghe thấy tiếng lôi kéo nặng trịch, đoán là kẻ vừa đến đã lôi Lục Thiếu Kỳ ra ngoài rồi, anh bèn vội vàng thò tay lục khẩu súng lục trong túi Lục Thiếu Kỳ vứt trên giường, lần mò mãi mới chạm tới được, ngón tay đã lạnh toát. Một hồi lâu sau, đèn phòng lại bật sáng, có người đứng ở cửa khẽ gọi: “Tam gia, là tôi đây.”
Phó Ngọc Thanh hơi ngớ ra, nằm mơ cũng không nghĩ người tới lại là Mạnh Thanh, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, song không kìm được nỗi thất vọng thoáng qua. Anh biết anh cả đương nhiên sẽ không làm được chuyện kiểu này, cũng biết Mạnh Thanh cảm niệm ân tình của anh, những lời bộc bạch với anh đều xuất phát từ tận tâm can, bởi lẽ đó đến cứu cũng không có gì đáng bất ngờ. Có điều lòng thì nghĩ thế, tận mắt chứng kiến cảm xúc vẫn thật khác.
Anh vừa đóng cúc vạt áo trước vừa cười: “Ông chủ Mạnh, ngài chỉ đến chậm nửa bước thôi là tôi với cậu ta gạo nấu thành cơm rồi đấy.”
Ấy nhưng Mạnh Thanh lại đứng nghiêng người cạnh cửa, quay mặt ra ngoài không nhìn về chỗ anh. Anh biết áo quần mình đang xộc xệch, cũng chẳng rõ vừa rồi người này nghe được bao nhiêu những lời tỉ tê trên giường của bọn họ nữa, thành thử ngượng chín mặt.
Giọng Mạnh Thanh nghe cũng hơi mất tự nhiên, hắn húng hắng đôi tiếng mới đáp: “Tôi đã bịt mắt trói gã ta nhốt ở một phòng khác rồi, muốn xử lí thế nào, tất nhiên đều nghe tam gia hết.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn gượng gạo quá thể, đành phải tự giễu: “Bởi thế lần trước mới khó nói cho ông chủ Mạnh, thôi thì hôm nay cũng chẳng giấu được nữa.” Đoạn xuống giường, xỏ giày da vào rồi bảo: “Ông chủ Mạnh, hôm nay xin đa tạ.”
Mạnh Thanh nghe anh nói vậy thì biết là anh đã áo mũ chỉnh tề lại rồi, rốt cuộc mới quay lại. Phó Ngọc Thanh thấy hai má hắn hơi đỏ, vẻ mặt lúng ta lúng túng như gà mắc tóc làm anh không nhịn được cười: “Ông chủ Mạnh, đến tôi còn chưa xấu hổ cơ mà, sao ngài đã xấu hổ rồi?”
Mạnh Thanh vẫn không được tự nhiên cho lắm, không nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ nói nhỏ: “Tam gia, giờ ý ngài thế nào?”
Phó Ngọc Thanh thấy lần này hắn cứ khang khác mọi khi sao, nói đùa nữa thì không hay, bèn nghiêm túc lại, xong lại nhìn thấy trang phục quản lý của hắn thì biết hắn có điều ái ngại, bèn hỏi: “Ông chủ Mạnh, sao ngài lại biết chuyện?”
Anh nghĩ Đỗ Hâm sẽ không tùy tiện kể chuyện này cho người ngoài đâu. Mạnh Thanh nghe anh hỏi vậy thì nhất thời cũng hơi luống cuống, đáp: “Tôi sợ tam gia gặp chuyện gì bất trắc nên mới cho người đi theo, bọn họ báo tin lại là xe đi không đúng lắm, trông không giống đang đến nhà ngài, thế là tôi mới chạy qua đây.” Xong tiếp: “Nếu tam gia không muốn gây thù chuốc oán với gã thì để tôi tìm ai đó bảo là bắt cóc thôi, không liên lụy đến tam gia đâu.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn đã suy nghĩ chu toàn đâu ra đấy cả rồi, trầm ngâm chốc lát rồi bảo: “E là Đỗ Hâm về mất rồi. Để tôi gọi điện cho anh cả hỏi tí trước đã.”
Chắc là Đỗ Hâm đã báo cho Phó Ngọc Hoa, bởi vì anh vừa gọi tới thì Phó Ngọc Hoa tự mình nhấc máy ngay. Anh thuật lại đại khái sự tình, bảo Lục Thiếu Kỳ lái xe của Bộ Tư lệnh Cảnh vệ tới bắt anh đi Trùng Khánh với gã, chỉ lược bớt chuyện hai người tí nữa đã cùng đến núi Vu[1], ngoài ra còn thêm cả chuyện Mạnh Thanh đến giải vây, Phó Ngọc Hoa nghe mà đau cả đầu, thấp giọng kêu ca: “Sao lại ra nông nỗi này!”
1.
Phó Ngọc Thanh cũng nào có dễ chịu gì, anh nhủ thầm, chả nhẽ mình đi quách đến Trùng Khánh với gã cho rồi à?
Sau khi bàn bạc một lúc qua điện thoại, cả hai đều thấy ngoài dựng chuyện bắt cóc như Mạnh Thanh đề nghị ra thì chẳng còn biện pháp nào khả quan hơn nữa. Phó Ngọc Hoa mới bảo: “Thôi cũng được, anh sợ làm lớn chuyện không bưng bít được nên cũng chưa đi báo cảnh sát. Thế thì bảo là cậu ta đến tìm em, tình cờ đúng mấy hôm nay em lại bị côn đồ để mắt ở vũ trường, thành ra cậu ta bị liên lụy theo luôn.” Còn dặn thêm: “Sau này nhà Lục mà có hỏi thì tụi mình cứ bảo bọn bắt cóc hung dữ quá, xong không rõ lai lịch của Lục công tử nên thành ra không dám kể, sợ nguy hiểm đến tính mạng cậu ta.” Phó Ngọc Thanh cũng bó tay thật, “Thế thì phải để thế này mấy ngày đây? Đến lúc báo cho nhà Lục thì có trễ quá không?” Phó Ngọc Hoa cũng lo chẳng kém, “trước mắt hết cách rồi, cũng chỉ tính được đến thế thôi.”
Kế đó bàn đến tiền chuộc, Phó Ngọc Hoa nói: “Tiền này chung quy cũng không giữ được, phải giao cho Mạnh Thanh mới yên tâm.” Phó Ngọc Thanh thầm thở dài: “Em biết rồi.”
Cúp máy xong lại thuật lại một lần với Mạnh Thanh, anh hỏi: “Các việc khác đều ổn thỏa rồi, mỗi tội không biết hai ngày tới này tôi nên trốn ở đâu đây?”
Mạnh Thanh ngẫm nghĩ một hồi mới đáp: “Hay tam gia ở với tôi đi, người khác tôi không yên tâm.”