Môi Mạnh Thanh khẽ run, nhưng không hề lên tiếng.
Phó Ngọc Thanh hơi thần người, bỗng nhớ đến cái buổi sáng ở Thượng Hải từ lâu trước đây, Mạnh Thanh vội vã đội tuyết đến, đứng trước mặt anh, trịnh trọng bảo anh không hối hận.
Nhưng còn chưa đến một năm đã thay đổi.
Khi đó trong lòng anh có bao nhiêu vui mừng, giờ lại có bao nhiêu giận dữ.
Phó Ngọc Thanh nghĩ, người này lúc nào cũng thế, mình đáp ứng, nhưng em ấy vẫn chẳng hề tin mình. Những lời mình nói với em ấy lúc ở Mai Viên, là mình thật lòng, chứ không phải chỉ là đóng kịch, em ấy lại dùng lời để qua loa cho xong chuyện, nói gì mà không cần danh phận, thật ra trong lòng đã bao giờ tin mình đâu.
Lại nghĩ đến Mạnh Thanh nghi hàng ở bến tàu của anh đều là thuốc phiện, mặc cho anh dùng mọi lời để giải thích mà vẫn không chịu tin, trong lòng không nén được cơn giận. Anh lại nghĩ tiếp, em kết hôn với Lạc Hồng Hoa, cũng không hề đưa thiệp cưới cho tôi. Ngay cả lúc bị thương cũng nói dối tôi không chịu cho tôi biết, chẳng lẽ tôi không nhận được thư của em, thì sẽ không sốt sắng, sẽ không lo âu sao?
Chỉ là đã đến nước này, nói những lời ấy thì còn nghĩa lý gì nữa? Nghe lại còn giống đang biện bạch vì chột dạ hơn chứ chẳng chân thành ở đâu.
Phó Ngọc Thanh cười một tiếng, chỉ giây lát sau nói: “Ý của ông chủ Mạnh là gì?”
Mặt Mạnh Thanh tái nhợt đi, siết chặt nắm tay, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Em cũng không biết nữa.”
Phó Ngọc Thanh trông hắn khổ sở như thế, trong lòng bỗng như bị nhũ băng đâm một nhát, lòng vừa đau lại vừa buồn mà nghĩ, chẳng trách em ấy lại hối hận.
Em ấy ở bên mình, chưa từng cầu tính gì, mà lại còn luôn phải chịu thiệt thòi vì mình. Chạy vạy khắp nơi xoay tiền cho mình, lại còn thế chấp cả nhà ở ngân hàng, bị kéo vào buôn thuốc phiện, không thoát thân nổi.
Rồi lại nhớ đến lời của Đỗ Hâm, người này ở Thượng Hải không nhận được tin của mình, chỉ có thể đọc những tờ báo lá cải kia, hẳn trong lòng đau khổ lắm. Nếu em ấy mà lấy Lạc Hồng Hoa sớm hơn thì có lẽ con cháu đã đầy đàn rồi, chẳng phải khổ sở thế này nữa.
Tuy nghĩ thế, nhưng trong lòng vẫn không kìm được cơn giận mà nghĩ, hai người đàn ông có yêu đến mấy thì làm được gì đây? Đâu có cưới gả được, cùng lắm chỉ xưng anh gọi em cả đời đến già được thôi.
Phó Ngọc Thanh hồi tưởng lại những ngày trước đây, từng chuyện từng chuyện một, tất cả đều rất rõ ràng, trong lòng lại sinh ra cảm giác hối hận mà nghĩ, ngay từ đầu đã là mình sai. Nếu không có mình, hẳn là em ấy với Lạc Hồng Hoa đã mỹ mãn rồi. Lại nghĩ tiếp, em ấy kính trọng mình, đối xử với mình vô cùng kính cẩn khiêm nhường, luôn nhớ đến ân tình của mình, quả thực là bất công cho em ấy quá, lẽ ra không nên thế này.
Mắt Mạnh Thanh đỏ lên, bỗng cất lời: “Tam gia, sáng mai em không muốn đi đâu.”
Phó Ngọc Thanh hơi sững sờ, trong lòng hiểu mà lại không chịu nói toạc ra, chỉ nói: “Nếu em không muốn đi thì ở lại thêm một đêm nữa đi.”
Ánh mắt Mạnh Thanh ghim thẳng vào anh như một lưỡi dao găm, bảo tiếp, “Ngày kia em cũng không muốn đi.”
Trong lòng Phó Ngọc Thanh hơi rối, nào dám quyết định gì?
Anh biết Mạnh Thanh khác với Lục Thiếu Kỳ, dằn lòng mà nghĩ, nếu giờ mình mà chia tay với em ấy, em ấy cũng sẽ không oán hận mình đâu. Lại nghĩ tiếp, nếu mình không chia tay với em ấy, em ấy ở Thượng Hải, sẽ luôn nhớ mình, tiền bạc hay hành động, tất cả đều không tự do, mà còn thêm rất nhiều phiền muộn. Mình với Lục Thiếu Kỳ cứ dây dưa mãi không đứt, chẳng biết đến bao giờ mới thôi được, không nên để em ấy phải chờ. Nếu em ấy rời xa mình, Hồng Hoa cô nương mới có thể càng yên tâm. Chỗ Tô Phụng Xương em ấy cũng sẽ tiện từ chối hơn, chung quy lại vẫn là một chuyện tốt.
Nghĩ thì dễ, nhưng trong lòng sao chịu nổi? Kể cũng lạ, từ lúc hai người quen nhau đến giờ, luôn là bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, một tháng hiếm lắm mới gặp nhau được đôi lần. Nhưng chẳng biết thế nào mà dần dần đã để người kia vào trong lòng, luôn luôn nhớ, không kìm được mà nghĩ mãi về nhau.
Mạnh Thanh thất vọng, nhưng lại không chịu từ bỏ mà hỏi anh: “Tam gia, nếu em không đi thì sao?”
Phó Ngọc Thanh nhìn hắn chốc lát, rồi lại cười nói: “Chẳng lẽ tôi về Thượng Hải thì em vẫn muốn ở lại đây hay sao?”
Mặt Mạnh Thanh trắng bệch, cổ họng khẽ giật, một hồi lâu sau mới nói: “Tam gia, nếu anh muốn em về thật thì em sẽ về. Tuyệt đối không ở lại đây để làm anh khó chịu nữa.”
Lòng Phó Ngọc Thanh vừa đau lại vừa lạnh, thầm nghĩ, việc gì em ấy phải nói thế, không khỏi quá xem nhẹ bản thân rồi, lẽ nào mình là hạng người như vậy sao?
Mạnh Thanh thấy anh mãi không đáp, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, đáy mắt cũng lộ ra vẻ khẩn cầu sốt sắng.
Cuối cùng Phó Ngọc Thanh đưa ra quyết định, bình tĩnh lại lòng mình mà nhìn hắn, nói: “Cũng được. Mới vừa rồi tôi còn đang nghĩ, ông chủ Mạnh nói rất có lý. Em cũng là người đã có vợ rồi, lại còn có việc làm ăn, không nên qua lại với tôi. Nếu tôi ở lại Nam Kinh thì cũng không thể để ông chủ Mạnh ở lại Nam Kinh với tôi, mãi không về được, đây chung quy lại vẫn không phải việc đúng.”
Mạnh Thanh nghe anh nói thế, chỉ một thoáng đã biến sắc, lúng túng.
Phó Ngọc Thanh dừng lại giây lát, rồi khách khí nói, “Ông chủ Mạnh, chúng ta sớm tụ sớm tan đi.”