Mạnh Thanh lại có vẻ càng ngạc nhiên hơn, hắn nhìn Phó Ngọc Thanh, nói: “Thì ra tam gia quen cô ấy thật.”
Phó Ngọc Thanh nghe ý tứ trong lời nói của hắn, chẳng hề tuyệt tình như lúc ở Đông Đài mà dường như lại có chút để tâm, đâm ra lòng không kiềm chế được một tia hy vọng, bèn phân bua ngay lập tức: “Cũng chỉ là quen mà thôi, tôi với cô ấy chẳng có gì cả!”
Mạnh Thanh im lặng một lúc mới mở lời: “Tam gia thích ai hay bên ai thì cũng không cần phải giấu tôi. Tuy tôi không ở Thượng Hải nữa, nhưng vẫn luôn mong tam gia được vui vẻ.”
Hắn nói thế mà Phó Ngọc Thanh áy náy vô cùng, lúc ở Đông Đài Mạnh Thanh tuyệt tình đến nỗi anh nhớ lại mà hãy còn chua xót, hôm nay lại chỉ một câu nói đã xóa nhòa khoảng cách như vậy, thành thử cứ như giữa cả hai chẳng hề từng có chuyện gì.
Anh bảo: “Tôi không cần phải giấu người khác, cũng không cần phải giấu em. Ngay từ đầu đã chẳng có chuyện nào như thế, chẳng nhẽ lời báo viết thì thật, còn tôi thì chỉ biết lừa em thôi hay sao?”
Mạnh Thanh lại bỗng hỏi ngược lại anh: “Tam gia, vì sao tự dưng Lục công tử lại sốt ruột muốn gặp anh thế? Có phải anh muốn cắt đứt với gã ta vì Dương Thu Tâm không?”
Phó Ngọc Thanh đã moi tim moi phổi ra giải thích đi giải thích lại cho hắn như vậy rồi, thế mà hắn lại nói năng một cách chẳng mảy may tin tưởng như thế, đâm ra không dằn được cơn giận. Lập tức đứng bật dậy, nói: “Đúng rồi đấy, tôi viết một lá thư muốn cắt đứt với cậu ta đấy. Nhưng vì gì, lẽ nào em còn không biết ư? Tôi đi Đông Đài, nói những lời ấy với em, thề với em, có lẽ em cũng chỉ coi như gió thoảng qua tai thôi đúng không?”
Anh vừa nhắc đến chuyện Đông Đài là Mạnh Thanh nín bặt, song sắc mặt hơi khó coi.
Phó Ngọc Thanh càng nhìn dáng vẻ xa cách của hắn lại càng thấy uất ức, chuyện xưa hiển hiện trước mắt, khiến anh nghĩ đến mà bất giác đau nhói ngực.
Anh nói: “Ra thế, em chẳng chịu tin một lời nào tôi nói cả. Hồi đó tôi nói đi nói lại với em, hàng trên bến tàu không phải thuốc phiện, thế mà em không thèm tin, chỉ chịu nghe mỗi Lạc Hồng Hoa. Tôi cũng bảo, tôi với Lục Thiếu Du chẳng qua là hôn nhân trên danh nghĩa mà thôi, em cũng chưa bao giờ tin. Tôi bảo tôi không phải vì chán mới đi Đông Đài, tôi đối với em không phải là hứng thú nhất thời, em cũng vẫn không tin. Những lời tôi nói với em, đến bao giờ em mới coi là sự thật, đến bao giờ mới tin đây?”
Mạnh Thanh mím môi nhìn anh, toan mở miệng thì bị anh cắt ngang.
Phó Ngọc Thanh vừa cáu lại vừa tức, chỉ nói chuyện thôi mà mắt đã khoen đỏ, nỗi tủi hờn trong lòng lại càng sâu sắc, “Phượng Bình không còn nên em trách tôi, hối hận vì đã đi Tây Bắc. Kỳ thực những điều ấy chẳng cần phải nói với tôi đâu. Nếu em không đi Tây Bắc thì giờ em với Phượng Bình đã là một gia đình đầm ấm rồi, nếu không phải vì tôi thì em đã không mất vợ khi còn quá trẻ như vậy rồi. Lúc nào chẳng là lỗi của tôi! Tôi biết em rất thích cô ấy, tôi vừa mới chia tay với em, em đã lấy cô ấy luôn, đến cả con trai cũng sinh rồi, ấy vậy mà tôi có nói gì không? Lẽ nào tôi không chúc mừng em sao? Tôi đi Đông Đài, chẳng qua là để gặp em một chút thôi, chẳng đòi phải thế nào cả, em việc gì phải phòng tôi như phòng trộm, sốt ruột đuổi tôi đi thế? Tôi ốm, đến cả ăn cùng một bữa cơm mà em cũng không chịu, thì ra đến tột cùng tôi khiến người ta chán ghét đến vậy sao? Tôi viết một lá thư khách sáo cho em, đưa một ít đồ chơi cho Đình Ngọc, em còn chẳng chịu mở ra xem, tuyệt tình đến vậy ư!”
Tiếng quạt đồng không nhỏ, âm thanh vù vù kéo dài vô tận. Những vết thương lòng cùng sự bất mãn tựa như một ngọn lửa, càng cháy càng cuồng nhiệt, thiêu đốt ngực anh.
Anh vừa nghĩ tới anh khẩn cầu như thế mà Mạnh Thanh cũng không chịu hồi tâm chuyển ý, thế mà giờ chỉ vì lá thư cự tuyệt Lục Thiếu Kỳ mà trở về Thượng Hải là lại vừa cảm thấy hoang đường, lại vừa tức giận, cất cao giọng: “Em cứ luôn mồm bảo không cho phép tôi đi Đông Đài nữa, thế bây giờ em lại qua đây làm gì? Chuyện giữa tôi và Thiếu Kỳ không liên quan đến em, tôi có đi Hương Cảng hay không cũng không liên quan đến em! Không cần em phải đi theo!”
Phó Ngọc Thanh quay đi toan rời khỏi, song các ngón tay đều đang run rẩy dữ dội, hai chân như đã nhũn ra, mỗi một bước đi tưởng chừng như đương giẫm trên bông vải, cất được đôi bước mà cả người run bần bật. Cả đời này của anh cho đến giờ phút này chưa bao giờ giận dữ đến nỗi này, cảnh tượng trước mắt trắng bợt, lại còn hơi choáng váng. Anh thừa hiểu không ổn, muốn lên lầu, nhưng đâu còn di chuyển đặng, thoáng cái đã ngã ngồi phịch xuống sô pha, dạ dày lên cơn đau khủng khiếp.