Phó Ngọc Thanh không nhịn được lòng muốn trêu hắn, bèn nghiêm túc hỏi, “Biết cái gì cơ?”
Mạnh Thanh ngước mắt nhìn anh rồi nói, “Tam gia, em không hiểu ý anh.” Hắn hít một hơi thật sâu mới tiếp tục: “Lúc ở Nam Kinh, anh uống say, sợ là không nhớ rõ… Lúc đó anh bảo em, muốn làm bạn với em, làm anh em với em, em đã chết tâm,” hắn nói tới đây thì khẽ cười, giọng trầm trầm, “chắc trong lòng tam gia đã biết tâm tư của em từ lâu rồi, cho nên có một dạo cứ suốt ngày trốn em, kể cũng buồn cười, thế mà em lại không hề nhận ra đâu đấy.”
Phó Ngọc Thanh bỗng hơi đau lòng, anh vươn tay chạm vào mặt Mạnh Thanh, Mạnh Thanh ngồi yên ở đó, ngẩng mặt lên, ngẩn ngơ để anh vuốt ve.
Phó Ngọc Thanh lướt tay qua đôi mày nhíu chặt của hắn, thành thật giãi bày: “Lúc ở Nam Kinh, thật ra tôi chưa suy nghĩ cẩn thận, lại sợ em luẩn quẩn trong lòng, cho nên mới nói vậy với em.”
Mạnh Thanh được anh vuốt ve mà hơi thở hơi dồn dập, nắm tay anh không cho anh động nữa, giọng đột nhiên cứng rắn hẳn: “Tam gia, ngài lúc nào cũng thế, đối với ai cũng tốt, đối với ai cũng có tình nghĩa. Nếu ngài không như vậy thì Hồng Hoa đã chẳng có ý với ngài rồi.”
Phó Ngọc Thanh không tránh được, để mặc cho hắn nắm chặt tay, chỉ nói: “Những chuyện này tôi không biết. Tôi chỉ biết lúc em kết hôn, trong lòng tôi rất giận, đã nghĩ, hóa ra tôi không hề muốn làm anh em, làm bạn với em.”
Mạnh Thanh sửng sốt, nét mặt lộ vẻ khó tin, đôi mắt mờ mịt nhìn anh, Phó Ngọc Thanh giật mình, khẽ cúi đầu, không để hắn kịp nói gì mà hôn xuống.
Nụ hôn này không còn như chuồn chuồn lướt nước nữa, Phó Ngọc Thanh hôn hắn không chịu buông. Mạnh Thanh bị anh hôn đến độ khó thở, tay không kìm được mà dùng sức.
Phó Ngọc Thanh bị hắn siết phát đau, cũng hơi bực mình, bèn cắn khẽ đầu lưỡi hắn. Mạnh Thanh rên lên một tiếng, vốn Phó Ngọc Thanh đã có chút động tình, chẳng qua là nhịn xuống mà thôi, giờ càng bị kích thích, rồi lại sợ hắn nghĩ nhiều mà lảng tránh, bèn giả vờ cả giận: “A Sinh ác quá, không chịu bên tôi thì cũng đành, bộ còn muốn bóp gãy tay tôi nữa hả?”
Mạnh Thanh vội vàng nới lỏng tay, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh, Phó Ngọc Thanh vốn cảm thấy hắn lúc giận rất đáng sợ, nhưng giờ lại chẳng hề, chỉ thấy trong lòng hạnh phúc vô cùng, nở nụ cười lẳng lặng nhìn hắn.
Mạnh Thanh bị anh nhìn mà mặt đỏ lựng, giọng hơi khàn: “Tam gia, để em xoa cho.”
Phó Ngọc Thanh cười như không cười nhìn hắn, chỉ nói: “Lực tay em mạnh lắm, tôi không chịu được đâu.”
Mạnh Thanh không dám nhìn anh nữa, mặt đã ửng như trái cà chua, nhỏ giọng: “Em biết nặng nhẹ, tam gia yên tâm.”
Phó Ngọc Thanh ngồi bên cạnh hắn, đặt tay phải lên đùi hắn, Mạnh Thanh nhìn anh thật sâu, đáy mắt dường như có thể bắn ra lửa, Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười khẽ: “Sao A Sinh dữ thế?”
Mạnh Thanh cầm tay anh, thanh âm hơi run rẩy, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tam gia, anh như thế, em sợ em không nhịn được.”
Phó Ngọc Thanh thấy giọng hắn rất khàn, biết hắn cũng đã động tình lắm rồi, đáy lòng râm ran, gần như không nhịn nổi nữa mà nói: “A Sinh, em lại gần một chút đi, lúc nãy tôi còn chưa hôn đủ đâu.”
Bọn họ vốn đã ngồi rất sát rồi, Mạnh Thanh hơi khó hiểu, nhưng vẫn đỏ mặt vươn tay ôm anh, nín thở rướn tới hôn anh. Sức Mạnh Thanh rất lớn, ôm eo anh, ngậm lấy môi anh ra sức mút, tuy vụng về, nhưng lại mang theo nét hung ác.
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn sẽ như vậy, kinh ngạc vô cùng, song càng thấy kích thích, bèn chộp lấy eo hắn, ngậm lưỡi hắn, hôn đến lúc eo hắn đã mềm nhũn, tiện đà đẩy luôn Mạnh Thanh xuống giường, đè lên người hắn, vừa cười vừa nhìn hắn.