Mục lục
Tọa Hoài Bất Loạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Ngọc Thanh vẫn im lặng. Tay Mạnh Thanh mò xuống, hẳn là muốn xoa thứ hung khí chẳng ai đoái hoài dưới háng mình, nhưng lại bị anh hung hãn đẩy ra. Chẳng nói một lời, anh nắm lấy dương v*t vừa cứng vừa nóng của Mạnh Thanh, cố tình nắn một chút. Mạnh Thanh nhất thời không đề phòng nên bị đau, kêu lên một tiếng, siết tay muốn quay lại nói gì đó với anh, đột nhiên lại bị anh thúc vào, một chữ bẻ đôi cũng không thốt lên nổi.

Lúc này, Phó Ngọc Thanh chẳng muốn nghe hắn nói gì cả.

Anh dứt khoát nắm cổ tay Mạnh Thanh, đè người trước mắt lên tường thô bạo chơi đùa, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng chậm. Mạnh Thanh bị anh làm cho cả người run lẩy bẩy, cơ hồ đứng không vững, một thứ âm thanh vừa khổ sở vừa thống thiết bật ra từ cổ họng, âm thanh ấy tựa đoạn dây thừng bỏng rẫy trói chặt con tim anh, hung hãn kéo lôi anh, khiến anh càng muốn tiến vào nơi sâu hơn, nóng hơn của cơ thể này, muốn nghe thanh âm khổ sở hơn thống thiết hơn của người này, muốn giật đứt sợi dây này đang trói buộc anh.

Thần trí của anh như bị nung nấu trong một bể lửa cuồng liệt, dần dà mất kiểm soát. Theo tiếng rên đè nén trong cổ họng Mạnh Thanh, anh mất tự chủ cắm rút càng nhanh, cơn khoái lạc dồn ứ không gì thay thế được ấy khiến anh thoáng hoảng hốt. Trong cơ thể nóng bỏng này, anh tung hoành không chút kiêng dè, mải miết thâm nhập nơi bí địa, bao điều ấy mang đến cho anh muôn ngàn hoan lạc, mỗi lần lại tung anh lên một đỉnh cao hơn, khiến anh buông tay chẳng đặng.

Một tiếng rên trầm thấp bỗng bật ra từ cổ họng Mạnh Thanh, có lẽ là bắn rồi. dương v*t của anh bất ngờ bị thít chặt, cảm giác cực lạc quá đỗi ấy khiến anh nhất thời mất khống chế, không tự chủ được bắn vào trong cơ thể Mạnh Thanh.

Hô hấp Mạnh Thanh mềm nhũn, tự dưng gọi một tiếng Ngọc Thanh rất khẽ. Phó Ngọc Thanh ngẩn ra, như một người chợt bị đánh thức từ giấc chiêm bao, vô thức xoa eo hắn, nhưng Mạnh Thanh chẳng nói gì nữa.

Anh rất buồn, song lại không chịu rút ra, cứ thế ôm eo Mạnh Thanh, tựa vào lưng Mạnh Thanh thở dốc. Hẳn chân Mạnh Thanh đã nhũn ra cả rồi, chỉ còn nước dùng tay chống tường, nửa người dựa hẳn vào tường.

Một hồi lâu sau, Mạnh Thanh mới hắng giọng, hỏi anh có muốn lên lầu nghỉ ngơi không.

Phó Ngọc Thanh nhắm mắt, giọng rất trầm: “Cứ ở đây đi.”

Có lẽ Mạnh Thanh cũng nhận ra anh không vui, chỉ cúi đầu, không hỏi nữa.

Nhưng Phó Ngọc Thanh lại ghét hắn cứ im lặng thế này, mở mắt, mò tay xuống dưới háng hắn, cố chấp vuốt ve dương v*t đã mềm rũ của hắn.

Mạnh Thanh bắt lấy tay anh, nắm chặt không buông, ngây ra, chẳng biết đang nghĩ gì nữa, mãi lâu sau mới cất tiếng: “Tam gia, chừng nào xong chuyện từ đường, em làm cận vệ cho anh nhé.”

Chỉ một câu ấy đã nhen lên lửa giận của Phó Ngọc Thanh.

Anh bứt ra, cúi xuống nhặt quần áo vương vãi trên đất. Mạnh Thanh quay lại nhìn tấm thân lõa lồ của anh, họng giần giật, muốn nói gì đó mà lại không nói nổi thành lời.

Phó Ngọc Thanh vớ thứ gì lau qua người, hít vào một hơi thật sâu, xong mới hỏi hắn: “Gã có gây khó gì cho em không? Tôi bảo Lục Thiếu Kỳ.”

Mạnh Thanh ồ một tiếng, lắc đầu: “Không.”

Phó Ngọc Thanh chẳng hiểu cảm xúc trong lòng mình là gì nữa, lại hỏi hắn: “Em không còn gì muốn nói với tôi sao?”

Mạnh Thanh lại không nhìn anh, “Lục công tử viết một bức thư, chốc em đưa cho anh.”

Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy ngọn lửa giận không tên ấy lại vọt lên đỉnh đầu anh rồi, hỏi không thèm nghĩ, “Hôm nay tôi mà chết trên đường Mã Lãng, em cũng chỉ có nhiêu ấy để nói với tôi thôi đúng không?”

Mặt Mạnh Thanh tức thì trắng bệch như tờ giấy, vội vàng can anh: “Anh nói bậy bạ gì vậy! Sao lại nói chuyện xui xẻo như thế!”

Phó Ngọc Thanh cáu đến nỗi trước mắt tối sầm, quơ bừa một cái áo dưới đất lên tròng vào, nhưng Mạnh Thanh lại níu lấy anh. Phó Ngọc Thanh nổi xung: “Em bỏ ra!”

Mắt Mạnh Thanh sâu hun hút, một tiếng không rất trầm gần như bật ra từ trong cổ họng.

Làm sao Phó Ngọc Thanh nghe nổi đây? Trước giờ Mạnh Thanh chưa từng nói nửa chữ không với anh, huống chi là ở cái thời điểm thế này.

Phó Ngọc Thanh giận quá bật cười, nói: “Vừa không nói gì với tôi, cũng vừa không chịu đi gặp tôi. Tôi không đi thì còn ở đây làm gì? Làm hòa thượng không niệm kinh với em à?”

Mạnh Thanh kiên quyết nắm chặt cổ tay anh, kéo anh xuống ghế, dí gối vào dương v*t anh đề phòng anh vùng vẫy, thế rồi hôn lên bờ môi đang bặm chặt của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK