Mạnh Thanh không nói gì một hồi lâu.
Hắn cứ im lặng như thế, Phó Ngọc Thanh đâm ra phát bực, bèn quay mặt đi, nhắm mắt lại, không thèm nhìn hắn nữa.
Chẳng biết bao lâu sau, cuối cùng Mạnh Thanh mới mở miệng. Giọng hắn khê khản, lại còn hơi run, hắn nói: “Tam gia, anh đừng đuổi tôi đi, cũng đừng nổi giận… Những lời anh nói ở Đông Đài, một chữ tôi cũng chưa từng quên. Anh bảo tôi không hiểu, nhưng tôi lại cho rằng tam gia mới không hiểu đấy. Bạn bè của tam gia đều đẹp như thế, có thân phận có vị trí, tôi thì là cái gì? Lúc tam gia đối xử tốt thì dĩ nhiên chẳng cần phải nói, thế nhưng sau này nếu có một ngày anh chán, liệu sẽ hợp tan trong vui vẻ với tôi không?… Tôi không muốn như thế một lần nữa, tam gia, tôi không chịu được.”
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, quay lại nhìn hắn.
Mạnh Thanh đặt bát canh xuống bên cạnh, hắn vẫn nhìn Phó Ngọc Thanh từ nãy đến giờ, ánh mắt lúc này cũng không hề né tránh. Chỉ là trông hắn thật mệt mỏi, chẳng biết là vì giận hay vì đau, nhìn mà khiến lòng người ta xót xa.
Phó Ngọc Thanh ân hận lắm rồi, anh ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Những lời tôi nói với em khi ấy, là tôi sai. Em trách tôi, tôi đều hiểu.” Trong lòng anh có ngần ấy lời muốn nói với người trước mắt, vậy mà mọi chuyện xảy đến ở đúng thời khắc quan trọng này, anh lại cảm thấy cho dù mình nói gì, cũng đều giống như đang bào chữa cho bản thân vậy.
Rõ ràng anh chẳng hề thiếu cách để kết thúc với Mạnh Thanh, thế nhưng anh lại cứ phải chọn cái cách khiến người ta tổn thương nhất.
“Là tôi không tốt. Khi ấy tôi cứ nghĩ, hai người đàn ông chẳng lẽ có thể lâu dài về sau ư? Thể nào cũng sẽ thay lòng đổi dạ thôi. Em có vợ có con, ắt sẽ có một ngày phai nhạt, em bên tôi…,” anh bỗng dừng lại giây lát, dằn xuống những lời không ra khỏi miệng, chỉ nói, “cho nên chẳng thà hãy chóng tan đi thôi.”
Anh nhớ tới hồi ấy mà lòng hãy còn não nề, nhẹ nhàng nói: “Tôi tưởng tôi có thể cắt đứt với em, đâu ngờ thế nào cũng không quên được, không cắt được.”
Anh nói thế, Mạnh Thanh dường như rất kinh ngạc.
Cả đời này Phó Ngọc Thanh đã nói qua vô số lời tình nồng ý mật, ấy vậy lại quả thực chưa từng nói ra điều gì chân thành như thế, thấy hắn khó xử như vậy, bản thân cũng áy náy vô cùng, muốn che giấu nên bèn cầm bát canh lên uống.
Mạnh Thanh bưng bát, bảo: “Để tôi đi.” Sau đó múc một thìa canh, cẩn thận đưa đến miệng anh.
Phó Ngọc Thanh không nói, cúi mặt uống canh trên thìa.
Mạnh Thanh đút hơn nửa bát cho anh rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Tam gia, anh còn giận tôi sao?”
Phó Ngọc Thanh hỏi ngược lại hắn: “Vậy em còn giận tôi sao?”
Mạnh Thanh nhìn anh, cười khổ một tiếng, rồi bảo: “Tôi trước giờ chưa từng giận tam gia,” hắn lại ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn thở dài, mới nói: “Tôi có giận chính mình hay giận người khác thì cũng đâu có biết giận tam gia.”
Phó Ngọc Thanh mơ hồ hiểu hắn đang nói gì, bèn vội vàng nói, “A Sinh, bao giờ chuyện trước mắt chấm dứt, tôi sẽ không theo ai khác nữa, khi đó em có còn bằng lòng bên tôi không?”
Tay Mạnh Thanh khẽ run lên, song lại vờ như chưa hề nghe thấy, múc một thìa nữa đưa đến bên miệng anh. Phó Ngọc Thanh tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể uống hết bát canh theo ý hắn, đến lúc ấy mới đẩy bát canh ra, khẩn khoản: “Những lời em vừa mới nói, thật ra trong lòng tôi cũng sợ hãi y như thế. Ngày trước em đối xử với tôi tốt đến vậy, thế mà ở Đông Đài sao lại vô tình, vừa tiễn tôi tới Nam Kinh đã đi mất, đầu cũng chẳng buồn quay lại. Trước nay tôi chưa từng biết em lại nhẫn tâm đến thế… Nếu sau này ngược lại là em chán trước thì sao? Chính em lại tuyệt tình hơn tôi nhiều lắm đấy.”
Mạnh Thanh khẽ nói: “Em sẽ không.”
Phó Ngọc Thanh nhất thời cứng họng, lẳng lặng nhìn hắn, chỉ trong phút chốc, anh đã chợt vỡ ra hàm nghĩa ẩn trong lời người này, ngay tức thì tình ý nóng bỏng phun trào trong lồng ngực, nóng đến mức như đang đả thương anh vậy.
Anh nắm lấy tay Mạnh Thanh, gặng hỏi: “Vậy là em tin lời tôi sao? Vẫn sẽ về Đông Đài sao?”
Mạnh Thanh thấy anh vui mừng như thế, vẻ mặt cũng bất giác dịu dàng hẳn đi, không kiềm được mà nói: “Chỉ cần tam gia vui, em sẽ ở lại Thượng Hải bên tam gia.”
Phó Ngọc Thanh vẫn không yên tâm, anh hỏi dồn, “Thế còn lời tôi nói, em có tin không?”
Rốt cuộc Mạnh Thanh mới thoáng cười: “Trước đây là em sai, sau này những lời tam gia nói, em đều sẽ tin.”
Ngực Phó Ngọc Thanh thả lỏng đôi chút, cuối cùng cũng đã thấy hài lòng, anh nói: “Vậy thì em thề với tôi đi, dù cho sau này em có thay lòng đổi dạ thì cũng không được phép đối xử với tôi như vậy nữa.”
Mạnh Thanh vừa mới mở miệng gọi tam gia, Phó Ngọc Thanh đã bất thình lình cắt lời hắn, liếm môi một cái, rồi bảo: “Gọi tôi là Ngọc Thanh đi.”