Mạnh Thanh đưa tay ra nhận, đáp lời hơi mất tự nhiên: “Mùng tám tháng Mười.”
Phó Ngọc Thanh sửng sốt: “Sắp rồi còn gì?”
Mạnh Thanh cười gượng không đáp, Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại vội vã kết hôn đến vậy, một lúc sau mới nói: “Đến cả thiệp cưới ông chủ Mạnh còn không đưa tôi, bảo tôi tặng quà kiểu gì đây?”
Mạnh Thanh không ngờ anh lại nhắc đến chuyện này, hơi kinh ngạc đáp: “Không sao, tam gia không cần tặng quà đâu.” Lại cười: “Tôi không thể tránh tam gia mãi được, sau lần này tôi còn phải đến bồi tội tam gia mà.”
Phó Ngọc Thanh nghĩ rồi cũng cười: “Tôi chờ đến lúc ông chủ Mạnh cưới vợ bé thì tặng quà vậy, nhưng mà đến lúc đấy lại không thể để vợ ngài biết được nhỉ.” Ngưng lại một thoáng mới cười: “Ông chủ Mạnh cho tôi cái đề khó quá, biết là tôi không dám đắc tội Lạc cô nương mà.”
Mạnh Thanh hơi trù trừ: “Cô ấy sẽ không làm khó tam gia đâu, tam gia cứ yên tâm.” Hắn ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Tam gia, Mạnh Thanh nói một câu này, tam gia đừng giận nhé.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn trịnh trọng như thế thì tim nhảy dựng lên, hơi hốt hoảng mà rằng: “Ngài cứ nói đi, tôi đâu có nhỏ nhen như vậy.”
Mạnh Thanh trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Chuyện công ty thuốc phiện, ngài cứ yên tâm giao cho tôi. Thuốc phiện lấy từ đâu, chuyển đi đâu, tam gia đừng nhọc lòng, cũng đừng hỏi quá tường tận.” Hắn lấy ra một bức thư từ trong túi áo, đưa tới trước mặt anh, nói, “Tôi đã làm chứng từ, đóng dấu của tôi rồi, vừa lúc đưa cho tam gia, mời tam gia xem thử.”
Phó Ngọc Thanh muốn mở công ty thuốc phiện, vốn chỉ là kế sách tạm thời mà thôi, nhưng Mạnh Thanh đã nói thế thì rõ ràng là muốn tính toán rạch ròi với anh em hắn. Nếu là một người khác thì anh đã muốn chạy nhanh phủi sạch, một phân cũng không dính rồi. Nhưng người nói lời này với anh lại là Mạnh Thanh, khiến anh phiền lòng vô cùng.
Mạnh Thanh bảo “Thuốc phiện lấy từ đâu, chuyển đi đâu”, hiển nhiên là đang trách anh, trách anh một mình lấy thuốc mà không nói gì với hắn. Lạc Hồng Hoa tinh tế như thế cơ mà, lẽ nào chưa từng xem qua hàng của anh hay sao, nếu đã xem rồi thì phải biết trong kho chỉ có bông ngoại chứ không hề có thuốc phiện chứ. Mạnh Thanh nói thế, hiển nhiên là không biết sự thật. Anh chỉ không hiểu, vì sao Lạc Hồng Hoa lại muốn gạt Mạnh Thanh?
Trong lòng anh nghẹn một cục tức, mở thư ra, lấy chứng từ bên trong ra xem, hóa ra Mạnh Thanh viết về phân chia công việc trong công ty thuốc phiện, trong đó ghi rõ ngoại trừ tiền hoa hồng từ các khoản lãi ròng, còn lại đều thuộc về Phó Ngọc Thanh.
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng: “Sao viết thế này được,” anh nổi giận, kiên quyết không chịu nhận, nói, “tiền công ty thuốc phiện, tôi nhất định không thể đòi được. Ông chủ Mạnh làm công ty cũng là vì tôi mới ra mặt, sao tôi có thể vô duyên vô cớ nhận khoản tiền này cơ chứ?”
Mạnh Thanh cười: “Của tôi chính là của tam gia mà, tiền này tôi giữ cũng chẳng để làm gì cả.”
Phó Ngọc Thanh á khẩu một lúc lâu, nhìn hắn chăm chú, Mạnh Thanh bị anh nhìn mà hơi cuống, bèn uống cạn chén rượu để giấu, sau đó mới thấp giọng nói: “Tam gia nhận đi, cũng coi như một phần tâm ý của tôi.”
Lòng Phó Ngọc Thanh nóng lên, muốn hỏi hắn đến tột cùng là tâm ý gì, Mạnh Thanh lại đã đứng dậy từ biệt: “Tam gia, tôi còn phải đến chỗ Lạc ngũ gia nữa, phải đi trước thôi. Mấy bữa nữa tôi lại gọi điện cho tam gia, bàn lại chuyện công ty thuốc phiện, tam gia cứ việc yên tâm là được.”
Trong lòng Phó Ngọc Thanh có ngàn vạn lời muốn nói với hắn, lại chẳng ngờ hắn sắp đi rồi, vô số lời ấy nghẹn lại trong họng, đành đáp: “Vậy ngài đi trước đi, có gì lúc khác nói cũng được.”
Mạnh Thanh đến cửa gõ hai tiếng, chẳng mấy lâu sau, Hà Ưng Mẫn đã mở cửa ra, Mạnh Thanh quay lại nhìn anh thật lâu, mở một nụ cười, sau đó mới xoay người đi mất.
Hà Ưng Mẫn đóng cửa lại rồi đi đến bên cạnh anh, cười vui vẻ nói: “Buôn thuốc phiện sao đấy, cậu cãi nhau với anh ta vì việc này à?”
Phó Ngọc Thanh nghĩ đến ánh nhìn của Mạnh Thanh lúc sắp đi, trong lòng do dự, không nói gì.
Hà Ưng Mẫn lại nói: “Anh ta còn bảo, sợ cậu biết thì sẽ không thèm đến gặp anh ta nữa đấy. Tớ còn khuyên anh ta, cả nước nói gì về cấm yên chứ, cười nhạo chứ còn gì, người hút thuốc nhiều như vậy, làm sao mà cấm tiệt được? Những người tớ quen, ngoài cậu ra, cũng chẳng có mấy ai không hút đâu.” Nói thêm, “Làm buôn bán, làm gì có ai không nghĩ đến buôn thuốc phiện? Một vốn bốn lời như thế, ai mà cũng làm thì có mà vỡ đầu à? Chỉ tiếc là không còn cách nào khác thôi. Cậu xem cậu cực khổ làm cái xưởng dệt kia đấy, chẳng phải kết quả vẫn phải đi thế chấp ngân hàng đấy còn gì?” Nói đến đây thì chợt nghĩ ra, bèn khuyên anh: “Ông chủ Mạnh thân với cậu thế, hay là cậu bảo anh ta, nhập cổ công ty thuốc phiện của anh ta vào đi? Nếu anh ta đồng ý thì tính cả tớ vào nhé, chỉ việc ngồi chờ tiền thôi, chuyện tốt như vậy nhất định không thể bỏ qua.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn nói rất nhiệt tình thì thở dài: “Anh ta ở đấy bận sứt đầu mẻ trán rồi, cậu đừng có làm phiền.”
Hà Ưng Mẫn nghe anh nói thế thì cũng chỉ có thể từ bỏ, trong lòng Phó Ngọc Thanh rầu rĩ, không muốn về, chỉ nói thêm đôi câu với hắn rồi hai người lại đến vũ trường đến tận nửa đêm. Tâm tình Phó Ngọc Thanh không tốt, không buồn nghĩ về thứ khác mà chỉ tập trung nhảy, đến tận lúc mệt rồi mới về.
Lúc về đến nhà thì thấy Tú Sơn không ngủ mà đang chờ anh, kể lại hết chuyện nghe được ở bến tàu cho Phó Ngọc Thanh. Không khác với lời của Mạnh Thanh là bao, người của Lạc ngũ gia đã đến bến tàu, đống hàng ngoại của Phó Ngọc Thanh đúng là bị kiểm tra thật. Công nhân bến tàu còn nổi giận, bảo là cứ dịch đông dịch tây, toàn làm việc không công.
Phó Ngọc Thanh nghĩ, chuyện này e là Lạc Hồng Hoa làm để cho Mạnh Thanh xem, trong lòng rất khó chịu.
Tú Sơn nhắc đến chuyện Mạnh Thanh cưới Lạc Hồng Hoa, bảo: “Nghe nói lúc ông chủ Mạnh vừa đi theo Lạc ngũ gia, Lạc ngũ gia đã muốn để ngài ấy cưới Lạc Hồng Hoa rồi cơ, nhưng không hiểu vì sao mà lại không thành.” Kế đỏ kể sạch sành sanh chuyện nghe được cho anh. Hóa ra là hồi đó Lạc Hồng Hoa không chịu.
Phó Ngọc Thanh nghe xong thì càng thấy kỳ lạ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy chuyện kết hôn này càng bất thường. Dựa theo tính tình của Lạc Hồng Hoa, nếu chỉ để đối phó thì lấy ai mà chẳng được, tại sao nhất định phải lấy Mạnh Thanh chứ?
Phó Ngọc Thanh đưa hắn mười đồng bạc, nói: “Vất vả cậu hỏi cẩn thận rồi, nhớ đầy đủ như vậy, gọn ghẽ rành mạch, không rối chút nào.” Tú Sơn đáp ngay: “Nếu tam thiếu gia còn muốn biết gì nữa, ngày mai Tú Sơn lại đi hỏi cho.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn nhanh nhạy thì muốn tiến cử hắn đến công ty làm việc, lại hỏi hắn thêm một chút việc nữa, kết quả không để ý mà hỏi lâu quá, đến lúc đi ngủ thì trời đã tờ mờ sáng.
Ngày hôm sau lúc tỉnh giấc, mợ Vương đến bảo, anh mới biết đêm qua Mạnh Thanh gọi mấy cuộc liền, tiếc là anh đều không thức.
Phó Ngọc Thanh rửa mặt xong thì bảo Tú Sơn gọi điện lại, lúc Mạnh Thanh nhấc máy, chỉ nói vài việc về công ty thuốc phiện, sau khi nói xong thì rất im lặng.
Phó Ngọc Thanh thấy hắn không nói gì thì thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười hỏi, “Ông chủ Mạnh, hôm qua quên không hỏi ngài, Lạc cô nương nói rất nhiều điều tốt về tôi trước mặt Lạc ngũ gia đúng không, tôi muốn cảm ơn nàng, nhưng không biết nên tặng cái gì mới tốt, ông chủ Mạnh nghĩ giúp tôi nhé?”
Mạnh Thanh nghiêm túc nghe anh nói xong thì có vẻ không đồng tình mà nói: “Thật ra tam gia không cần lo lắng đến thế đâu, đó là việc cô ấy nên làm mà.”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói vậy thì trong lòng hơi khó chịu, nghĩ bụng, cớ gì khách sáo thế chứ. Bèn bảo: “Sao thế được, tôi còn phải tự mình cảm ơn nàng mới phải.”
Mạnh Thanh trầm ngâm, Phó Ngọc Thanh nắm ống nghe trong tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi, muốn mở miệng, lại chẳng biết hắn có ý gì.
Cuối cùng Mạnh Thanh đáp: “Tam gia, không thì chờ một chút. Mấy bữa nữa tôi mời tam gia ăn cơm, mời cả Lạc ngũ gia, trong lúc chờ Lạc ngũ gia thì nói về chuyện khác đi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại nói vậy, chỉ cảm thấy thất vọng quá đỗi, cuối cùng vẫn không nói được gì, đành tìm cớ rồi cúp máy. Trong lòng anh đoán được ngay nguyên nhân, chỉ là không muốn tin thôi, Mạnh Thanh cho rằng mình lừa hắn chuyển thuốc phiện đến bến tàu, anh chẳng nhắc đến chuyện này thì thôi, anh vừa nhắc đến muốn cảm ơn Lạc Hồng Hoa thì người này đã giận.
Nhưng chuyện này giờ đã không thể giải thích nữa rồi, nếu muốn anh đâm lao theo lao thì cục nghẹn này thật sự khó nuốt trôi quá, anh cũng hơi bực mình Mạnh Thanh, cảm thấy người này chẳng tin tưởng mình chút nào cả, có nhiều lời cũng vô ích, bèn dứt khoát cúp máy, không nói gì nữa.
Cúp máy rồi, trong lòng anh rất bí bức, nghĩ đi nghĩ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối rồi chợt nhận ra, anh đối với Mạnh Thanh, hình như hơi để ý quá mức.
Mấy hôm sau Mạnh Thanh gọi điện tới, lại nói chuyện công ty thuốc phiện, Phó Ngọc Thanh không muốn nghe hắn nói năng như hôm trước nữa, cũng không nhiều lời với hắn mà chỉ đáp lại, hai người dần dà hết chuyện để nói, trong lòng anh khó chịu, nhưng lại chẳng làm được gì.
Anh lại giận, rồi lại cảm thấy mình không nên thế, anh đối với người khác đâu có nóng nảy như vậy đâu, chỉ là trong lòng anh, Mạnh Thanh đã khác hẳn mọi người rồi, nhưng anh lại vẫn không nhận ra.
Ngày Mạnh Thanh tổ chức tiệc cưới ở tửu lâu Xương Minh, trong lòng Phó Ngọc Thanh không vui, không đến công ty mà lại đi xem kịch.
Thế mà tình cờ quen được một nam sinh viên của đoàn kịch, tên là Triệu Vĩnh Kinh, cậu ta và Phó Ngọc Thanh vừa gặp đã thân, tính cách rất hợp nhau. Phó Ngọc Thanh đi dạo cùng cậu cả ngày dưới hàng ngô đồng, còn mời cậu đến quán cơm ăn cơm Tây, xem phim.
Kể từ bữa ấy, hai người trở nên thân thiết, thường xuyên gặp nhau.
Sau khi Mạnh Thanh kết hôn, rất ít khi gọi điện.
Phó Ngọc Thanh cũng chẳng biết trong lòng mình đến tột cùng là nghĩ gì, chỉ biết tự an ủi bản thân, đành thuận theo tự nhiên mà thôi.
Mấy bữa nay trong nhà cũng không yên ổn.
Sang năm Phó Ngọc Đình lên cấp hai, Diệp Thúy Văn muốn cho cậu đi học ở trường của Giáo hội Anh, Phó Cảnh Viên lại nhất quyết không đồng ý, còn vì chuyện này mà nổi giận.
Sau khi Diệp Lệ Văn về nước, hôn sự của Phó Ngọc Hoa lại trở thành việc chính, Diệp gia sốt sắng muốn gả Diệp Lệ Văn, đã chốt ngày rồi, hai nhà lại phải bắt đầu chuẩn bị.
Phó Ngọc Hoa bận rộn vì lễ cưới, Phó Ngọc Thanh cũng không nhàn rỗi, thường xuyên chạy đi chạy lại giữa Lợi Hoa và công ty mậu dịch, lại còn dự định mở nhà máy đường, công việc bỗng chồng chất lên nhau, quả thực mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Đến đầu tháng, Mạnh Thanh cho người đưa tiền biếu đến, nhưng không có ai ở nhà, lúc về, mợ Vương cằn nhằn với Tú Sơn: “Ông chủ Mạnh này cũng thật là, dù gì cũng là người đang mang thai, bảo người khác đưa tới không được hay sao, sao nhất định phải tự mình đi chớ?”
Anh ngạc nhiên, không nghĩ ngợi gì mà gọi mợ Vương lại.
Mợ Vương bị anh làm giật mình, anh bình tĩnh lại rồi mới hỏi: “Người tới là Lạc cô nương sao? Cô ấy có thai à?”