Mạnh Thanh chẳng ngờ ngay ở chốn công cộng mà anh còn thế, chẳng biết phải đáp lời anh thế nào luôn, chỉ trừng mắt lên lườm, không chịu đáp.
Phó Ngọc Thanh biết ngay thể nào hắn cũng nghĩ lệch mà, không nhịn được phì cười.
Lạc Hồng Hoa đã xuống dưới lầu, chẳng biết có nghe thấy không, đứng yên nhìn hai bọn họ, hỏi vọng lên: “Hai người nói cái gì thế? Sao đi chậm vậy?”
Phó Ngọc Thanh thấy nàng đang bận một đôi giày cao gót da khắc hoa, bèn hỏi: “Cô Lạc có việc gì không? Hay là cùng ăn một bữa cơm xoàng nhé?”
Lạc Hồng Hoa đã bảo người đi gọi xe kéo cho mình rồi, nghe anh nói vậy mới gợn khóe môi lên cười, đáp: “Tam gia tính hộ A Sinh sổ sách nửa buổi này, đổi lại để anh ta mời tam gia ăn đi.” Xong bảo Mạnh Thanh: “Còn một việc cuối cũng phải nhờ tam gia làm chứng!”
Nàng dúi hộp trang sức trong tay vào ngực Mạnh Thanh, Mạnh Thanh không hiểu sao phải cầm, hỏi: “Còn việc gì nữa?”
Lạc Hồng Hoa vén một sợi tóc rủ trước trán lên, nói: “Trong đó là sính lễ hồi trước của anh, còn có cả giấy ly dị, người làm chứng bọn mình đều quen, anh xem đi thì biết.”
Mạnh Thanh không ngờ nàng sẽ trả lại sính lễ, ngạc nhiên cau mày: “Tôi đòi lại làm gì? Cô cứ giữ đi.”
Lạc Hồng Hoa đứng dưới lầu, cằm hất lên, đôi mắt ấy trắng đen rõ ràng, trong veo bình thản, ngữ điệu sảng khoái, “Tôi không phải người của anh, cũng không cần đồ của anh, mấy cái đó để dành cho bà Mạnh tương lai đi.”
Mạnh Thanh liếc Phó Ngọc Thanh một cái, chợt nói, “Không có bà Mạnh nào hết, tôi không tái giá đâu.”
Tim Phó Ngọc Thanh đập liên hồi, mặt bỗng dưng nóng rẫy như thể ai cầm khăn nóng áp lên làm bỏng mặt vậy, cũng chẳng hiểu Lạc Hồng Hoa có phát giác ra điều gì bất thường không nữa.
Lạc Hồng Hoa ngạc nhiên vô cùng, bao lâu sau mới nói: “Để ở chỗ tôi cũng còn ý nghĩa gì đâu, bộ tôi còn đeo được tiếp chắc? Anh cầm đi đổi lấy tiền đi. Lần trước tôi thấy La mặt rỗ bảo anh vay tiền đặt mua sữa, sao chẳng nói với tôi lấy một tiếng vậy? Lẽ nào tôi còn tham tiền của anh à?”
Bị nàng vạch trần ngay trước mặt Phó Ngọc Thanh như thế khiến Mạnh Thanh đâm lúng túng, hắn bảo: “Tôi vừa mới về nên nhất thời chưa hoàn được vốn thôi, cô nói cái gì vậy?” còn muốn biện giải tiếp mà Lạc Hồng Hoa thì chẳng thiết, tạm biệt hắn, chỉ bảo là có chuyện rồi ngoảy đi trước luôn.
Lạc Hồng Hoa đi rồi, Mạnh Thanh cầm cái hộp trang sức ấy mà hơi phỏng tay, lại nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi anh: “Tam gia hay đi ngân hàng nào thế?”
Thế là Phó Ngọc Thanh cùng đến ngân hàng gửi tiền với hắn, hộp trang sức thì cất vào trong két. Mạnh Thanh vừa đi ra đã đưa biên lai gửi tiền cho anh, bảo: “Tam gia cầm hộ em nhé.” Rồi hỏi anh vừa nãy anh nghĩ đến cái gì mà cười trông khoái chí vậy.
Nãy là Phó Ngọc Thanh đang nghĩ tới chuyện Mạnh Thanh thế chấp nhà vì anh, song không chịu khai thật, ra chiều nghiêm túc trêu hắn: “Nghĩ đến bà nhà ở nông thôn.”
Nụ cười của Mạnh Thanh chợt sững sượng lại, mãi lâu sau mới mở miệng, “Tam gia lấy đâu ra bà nhà ở nông thôn?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn hoàn toàn chẳng nghĩ ra, đã thế còn tưởng thật, vừa buồn cười vừa bực, nói: “Sao lại không có chứ? Còn cắp theo hai đứa nhóc nữa kia. Dân nhà quê chưa lên tỉnh bao giờ, tôi đến quán cà phê làm tách cà phê với người khác, người ta bảo tôi có tình nhân bên ngoài.”
Lúc bấy giờ Mạnh Thanh mới vỡ ra là anh đang chọc mình, vừa bối rối vừa hậm hực: “Thế thì để em mời tam gia ăn một bữa cơm Tây, đỡ bị Tam gia chê em là dân nhà quê.”
Phó Ngọc Thanh nhớ hồi đi tàu hỏa hắn nuốt chẳng trôi cơm Tây, không muốn lại mắc tội hắn nữa, nhưng Mạnh Thanh lại nói: “Những món mà tam gia thích, em cũng muốn nếm thử.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn kiên quyết thế thì nghĩ lại, cùng lắm thì ra ngoài lại ăn thêm bữa nữa là xong, bèn dạt dào hứng thú đưa hắn đến một nhà hàng Tây rất nức tiếng đánh chén. Trong nhà hàng Tây romantic đó, hai người ngồi trong một góc yên tĩnh, mỗi người một món mới ra lò. Đầu tiên Phó Ngọc Thanh dạy hắn cách dùng dao dĩa, Mạnh Thanh thấy tức cười, bèn bảo: “Người Tây ăn một bữa cơm mà cứ như đánh giặc không bằng, hết dao rồi thì dĩa. Chẳng thấy sợ đang ăn cơm thì hai cái tay lao vào choảng nhau nhỉ.”
Phó Ngọc Thanh bật cười: “Hai cái tay đó của em mà choảng nhau thì chẳng lật luôn nhà người ta lên à?”
Mạnh Thanh thấy anh cười tươi roi rói, cũng không dằn được niềm cao hứng, ánh mắt ăm ắp nụ cười, nói: “Hai tay đánh nhau đơn giản lắm, tam gia muốn xem không?”
Phó Ngọc Thanh nhìn cái điệu hiến của báu của hắn, dường như có một con chim non đang cọ cái mỏ tí xíu vàng nhạt lên ngực anh, hơi ngưa ngứa, râm ran mềm mại, anh nói: “Có muốn.”
Mạnh Thanh bèn buông dao dĩa xuống, hai bàn tay quần nhau giữa không trung. Phó Ngọc Thanh chưa bao giờ xem loại võ thuật gì thú vị thế này, cứ như hai người khác nhau đưa tay ra đánh nhau vậy, có công có phòng, có tiến có lui, ngón tay, bàn tay, mu bàn tay, dường như mỗi một bộ phận đều là một món vũ khí, cũng đều là một tấm khiên, ác liệt đến độ người xem không dám cả chớp mắt.
Rồi Mạnh Thanh lại bỗng ngừng lại, đôi tay nghiêm chỉnh đặt xuống bàn, té ra người phục vụ qua đưa đồ ăn.
Phó Ngọc Thanh không chịu dời mắt, như cười như không nhìn người trước mặt, hai cái chân dưới bàn rất chi là không đứng đắn, mặt Mạnh Thanh chầm chậm đỏ lên, dùng cẳng chân đè anh xuống, rồi tàn nhẫn gạt anh một cái.
Có lẽ là vì ngồi trong góc, bên cạnh chẳng có ai nên hai người mải mê trò chuyện, cơm tựa hồ chỉ là đi kèm mà thôi. Một bữa ăn bao lâu mới xong, cuối cùng còn có tráng miệng, Phó Ngọc Thanh lúc nào cũng thích, tuy Mạnh Thanh cũng hảo ngọt, nhưng mà cái vị ngọt ngấy của người Tây hắn không nuốt nổi, kết quả cả đĩa kem bị Phó Ngọc Thanh múc ăn sạch nhẵn.
Cuối cùng lại hỏi hắn bữa ăn này thế nào, Mạnh Thanh bạo gan, không còn hiền lành để người ta lấn lướt như trước nữa, nhìn anh đăm đắm, nói, “Em ăn không quen lắm, nhưng mà bà nhà hiện đại của em thì thích.”