Diệp Thúy Văn kiếm cho anh một đôi giày vải mới, xong lại lấy thêm một cái ô cho bọn họ để đề phòng nhỡ đêm mưa.
Nói đến cũng kì, hình như đây là lần đầu tiên hai anh em cùng ra ngoài giải sầu thì phải. Từ ngày chia xa ở Thượng Hải đến giờ đã hơn năm năm bọn họ chưa gặp. Cùng sóng vai chung bước cao bước thấp tản bộ ở phố núi thế này dường như là một chuyện quý giá vô ngần.
Màn đêm nặng nề xóa nhòa mọi ranh giới, mới và cũ, tốt và xấu, người Hạ Giang và người Trùng Khánh, ngỡ như chẳng hề tách rời giữa đêm thâu tĩnh mịch.
Ở Trùng Khánh, Phó Ngọc Hoa hay tin ở Hồng Kông anh rất thân với Bảo Minh[1] và những người thuộc đảng Dân chủ khác, bèn khuyên anh hãy giữ khoảng cách với bọn họ, đừng để bị người ta lợi dụng.
1.
Hai người là anh em, nhiều cái chẳng cần nói toẹt ra đã đủ hiểu ý nhau. Từng có người khuyên anh như vậy rồi, song chính miệng Phó Ngọc Hoa nói lại làm anh tức giận một cách lạ thường.
Anh dừng bước, đè giọng đáp: “Em hiểu ý anh. Nhưng em không quan tâm bọn họ có phải Cộng sản hay không, cũng không quan tâm bọn họ có mục đích hay ý đồ đặc biệt nào hay không. Em chỉ thấy những việc mà bọn họ làm là việc tốt, nên em sẽ gắng hết sức giúp đỡ.”
Trước giờ Phó Ngọc Hoa không thích chính trị, cũng không thiết tìm hiểu mấy chuyện đấu đá đảng phái này, có điều thái độ của anh đối với Cộng sản lại giống Lục Thiếu Kỳ ở một mức độ nào đó. Anh em xa nhau lâu ngày mới gặp lại, anh không muốn vì những chuyện này mà đi to tiếng với nhau, đành thở dài: “Anh khuyên em có đúng một câu, việc gì phải gắt lên thế? Em là em quá lậm lý tưởng rồi đấy.”
Xong lại nhảy sang chuyện anh làm quen được rất nhiều bạn ở Hồng Kông, anh cười hỏi, “Nghe nói người khác thì là người đẹp quyên tiền, còn em thì là trai đẹp quyên tiền, báo Trùng Khánh cũng đăng ảnh em mấy lần rồi đấy, anh đều cắt ra hết, để bao giờ lấy cho xem thử.” Xong hỏi anh: “Anh thấy em cũng có nhiều bạn bè ở Hồng Kông lắm cơ mà, chẳng nhẽ vẫn chưa thương ai sao?”
Trước khi ra đi, cha luôn canh cánh về hôn sự của anh. Giờ cha không còn nữa rồi, anh cả như cha, chắc là Phó Ngọc Hoa thấy anh cứ lủi thủi một mình cô đơn lẻ bóng nên mới ngầm giục anh.
Phó Ngọc Thanh đành đáp qua loa: “Đã thương ai đâu.” Còn bồi thêm một câu: “Dù sao em với Lục Thiếu Du vẫn còn chưa ly hôn mà.”
“Thời buổi loạn lạc sóng gió thế này ai hơi đâu để ý cái đó?” hồi lâu sau, anh lại bảo tiếp: “ngài Lục đang ở Trùng Khánh đấy, thấy bảo Thiếu Du cũng về rồi, em không định đi thăm em ấy hả?”
Tin này khiến anh rất bất ngờ, “Thiếu Du cũng đang ở Trùng Khánh ư?”
“Ừ. Nghe đâu là em ấy về để còn chăm sóc cha. Các chị em gái của em ấy đang ở Mỹ cả rồi, nhưng ngài Lục thì nhất quyết không chịu ra nước ngoài nên em ấy mới đi từ Liên Xô về nước để chăm lo cho cha.”
Cả hai mất liên lạc từ rất sớm, anh chỉ biết thông qua Lục Thiếu Kỳ là cuộc sống của cô ở Liên Xô rất tốt thôi, đâu có nghĩ giờ cô cũng quay về rồi.
Chẳng mấy khi nhận được tin vui, lòng Phó Ngọc Thanh nhẹ nhõm đi chút đỉnh, anh gật đầu: “Thế thì mai em đi luôn,” còn cười: “mấy năm rồi đấy, chỉ sợ có khi gặp lại lại thấy lạ hoắc.”
Phó Ngọc Hoa không nhịn được phì cười: “Em cứ ép anh phải khen em thế nhỉ, cứ nhất quyết bắt anh phải nói mấy câu khó nghe đấy hả? Muốn anh nói là em vẫn là thanh niên đẹp trai phong độ ngời ngời năm xưa chứ gì?”
Phó Ngọc Thanh cũng cười, hai người đã đi đến chỗ đông vui, bên cạnh có quán cà phê. Anh đứng lại móc cái kẹp thuốc lá từ trong túi ra, chia cho anh trai một điếu thuốc rồi châm thuốc.
Hai người đứng bên rìa đường im lặng hút thuốc, nhìn dòng người qua lại, Phó Ngọc Thanh tự dưng bảo anh: “Hồi xưa lúc nào em cũng ngưỡng mộ anh, cái gì anh cũng giỏi hơn em, học hành giỏi hơn em, kinh doanh cũng hơn em.”
Phó Ngọc Hoa rất ngạc nhiên, chắc là không ngờ anh lại ôm cái suy nghĩ đó, anh mới nói chẳng hề do dự: “Đấy là tại em ham chơi quá nên mới xao nhãng học hành đấy chứ.”
Phó Ngọc Thanh cười gượng, miệng lẩm bẩm, “Chắc là hy vọng cả đời của cha đã gửi gắm cho anh hết rồi. Còn em thì chắc cha cũng chẳng ôm kỳ vọng gì đâu.”
“Nói linh tinh!” Phó Ngọc Hoa khẽ quở anh: “em đấy, em nói thế, cha dưới suối vàng có linh lại đau lòng thì sao?”
Vốn Phó Ngọc Thanh vẫn còn cái khác muốn nói nữa cơ, nhưng mà nghe mắng một câu thế xong thì chẳng nói nổi nữa, đành cười cười tự trào: “Chắc không đau lòng đâu, cơ mà nổi cáu thì có thể lắm. Khổ nỗi cha có cáu có muốn đánh em cũng chẳng đánh được nữa rồi.”
Nghe câu ấy, cõi lòng cả hai anh em quặn lại, thật lâu chẳng ai nói gì.