Lạc Hồng Hoa đưa chìa cho anh rồi dẫn anh đến chỗ cất hàng, Phó Ngọc Thanh không kiểm hàng, chỉ bảo muốn mời nàng ăn cơm. Lạc Hồng Hoa nở nụ cười, liếc Lục Thiếu Kỳ một cái rồi mới nói: “Tam gia bận như thế, làm ăn vẫn quan trọng hơn. Chờ A Sinh về, bọn tôi lại mời tam gia ăn cơm nhé.”
Lục Thiếu Kỳ khẽ nhướng mày, hỏi anh: “A Sinh là ai?”
Phó Ngọc Thanh đáp, “Là ông chủ Mạnh đấy.” Lạc Hồng Hoa bèn tiếp lời: “Anh ta đi Thường Châu rồi, mấy ngày nữa mới về.” Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, toan mở miệng thì lại thấy Lục Thiếu Kỳ nói: “Không ngờ lại không khéo thế, vậy thì chờ bao giờ anh ta về, tôi làm chủ, mọi người cùng ăn một bữa nhé.”
Lạc Hồng Hoa hơi bất ngờ, cười mà nói: “Sao lại không biết ngượng như thế được, có làm chủ thì cũng nên để tôi với A Sinh.” Lục Thiếu Kỳ không chịu cho nàng từ chối, quyết định như thế luôn.
Lạc Hồng Hoa chỉ cười, không nói gì, Lục Thiếu Kỳ lái xe, vô cùng phấn chấn muốn đưa nàng về. Đi được nửa đường thì Lạc Hồng Hoa nhớ ra một chuyện, bèn hỏi anh: “Tam gia, nghe nói anh cả ngài sắp lấy vợ, chẳng biết định ngày nào rồi thế? A Sinh anh ta là người thô thiển, lại quên hỏi mất. Chuyện trọng đại như vậy, tôi với A Sinh nhất định phải đến chúc mừng.”
Phó Ngọc Thanh cười đáp: “Sao lại quên hai người được? Sớm thôi, chỉ là chưa chốt được. Đến lúc định được ngày rồi sẽ đưa thiệp cưới cho hai người.”
Lục Thiếu Kỳ nghe bọn họ nhắc đến hôn sự của Phó Ngọc Hoa thì cũng nổi hứng lên, nhớ đến mấy hôm trước định đến may u phục ở Vương Thuận Xương, bèn bảo anh đợi.
Lạc Hồng Hoa khẽ mỉm cười, nói nhàn nhạt: “Tam gia thật sự muốn theo Lục công tử nhỉ.”
Phó Ngọc Thanh cũng chỉ cười mà không đáp, trong lòng lại nghĩ, chẳng biết về nàng sẽ nói gì với Mạnh Thanh đây.
Sau khi đưa Lạc Hồng Hoa về, Lục Thiếu Kỳ dẫn anh đến tiệm u phục để thử đồ mới may. Lúc thử đồ trong tiệm, Lục Thiếu Kỳ lại không thử mà ngồi nhàn rỗi ở một bên xem anh thử. Trong tiệm vốn có cỡ của anh, thợ may sửa lại đồ cho anh, cả người cũng chẳng phải đổi gì. Anh đứng thẳng người trước gương, nhân viên trong tiệm mang áo khoác đến cho anh khoác thêm vào, đáy mắt Lục Thiếu Kỳ sáng rỡ, vỗ tay đằng sau anh. Thợ may híp mắt đánh giá anh một lượt, cũng không kìm được mà khen, “Bộ u phục này chỉ có Phó thiếu gia mới tôn lên được thôi.” Rồi nói, “Hai vị công tử đều là người tài giỏi, có mắt nhìn rất chuẩn.”
Lục Thiếu Kỳ nghe vậy thì nở nụ cười, nói: “Đương nhiên rồi.” Lúc bấy giờ mới đi thử mấy bộ đồ của gã, mặc xong thì ra đứng cạnh Phó Ngọc Thanh, dương dương tự đắc hỏi anh: “Thấy thế nào?”
Phó Ngọc Thanh nhớ tới áo dài của Mạnh Thanh, chưa thấy hắn mặc đồ Tây bao giờ, rồi lại nhớ tới dáng vẻ của Mạnh Thanh khoác áo anh lúc rời đi đêm đó, không kìm được nụ cười khẽ mà nói: “Đẹp lắm.”
Lục Thiếu Kỳ nhìn anh, chợt nói: “Ngọc Thanh, hôm tôi vừa đến Thượng Hải, đón anh ở đường Quang Phục, tôi mặc cái gì?”
Lòng Phó Ngọc Thanh chùng xuống, còn chưa đáp thì mặt Lục Thiếu Kỳ đã biến sắc, trầm giọng hỏi: “Từ Ngọc Lan kia anh gặp mấy lần rồi? Cô ta mặc cái gì thì anh lại nhớ?”
Phó Ngọc Thanh làm sao nhớ nổi đêm đó gã mặc cái gì? Chỉ nhớ khoác bên ngoài nếu không phải áo màu lam thì chắc là màu đen, việc đã đến nước này rồi, đành phải đánh cược, sửa lại cổ áo cho gã rồi nói rất khẽ bên tai gã: “Tôi nhớ cậu mặc một chiếc áo khoác vải tuýt màu xanh đậm, bên trong mặc cái gì thì tôi lại không để ý.”
Lục Thiếu Kỳ bắt đầu thở hơi nhanh, quay mặt đi, áp môi lên má anh, thấp giọng nói: “Phó Ngọc Thanh, anh cố tình đấy à?”
Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ. Hai người vẫn còn đang thử đồ trong tiệm u phục, ở đây lại có không ít người quen thường lui tới, anh không ngờ Lục Thiếu Kỳ lại hứng lên như thế. Phó Ngọc Thanh nhẹ nhàng đẩy gã ra, nói: “Nghĩ gì vậy, đừng để người ta chê cười.”
Mặt Lục Thiếu Kỳ phiếm hồng nhìn anh, chợt hừ một tiếng rồi nói: “Sợ cái gì, anh tưởng người ta không biết mấy chuyện hoang đường của anh chắc?” Sau đó lại nhìn anh, cười lạnh mà nói: “Giờ anh theo tôi rồi, bạn trai bạn gái ngày xưa đừng có tơ tưởng nữa, khỏi cho mọi người đều mất vui.”
Phó Ngọc Thanh im lặng một lát rồi chợt đáp: “Tôi theo cậu thì thế nào được đây, hai người đàn ông, chẳng lẽ kết hôn được à? Suy cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là chơi mà thôi.”