Người kia đứng đó hơi mất tự nhiên, nghe được vậy thì bảo ông chủ Mạnh tôi đi trước nhé, rồi quay đi luôn. Chỉ để lại xe kéo và phu xe.
Phó Ngọc Thanh rốt cuộc nhịn không được bật cười, đè giọng: “Ở đâu có cái kiểu vừa ra khỏi cục cảnh sát đã tỉnh lại vậy.”
Mạnh Thanh không nói gì, do dự một lúc mới bảo: “Để tôi đưa tam gia về trước, đêm lạnh lắm, đừng để lại bị ốm.” Nói rồi hắn lấy một chiếc áo khoác để sẵn trong xe choàng lên người anh, lo lắng hỏi: “Tam gia, tôi thấy sắc mặt ngài kém lắm, không định đi khám thật à?”
Nghe câu “Đừng để lại bị ốm” kia, Phó Ngọc Thanh không kìm được liếc hắn lần nữa, miệng đáp: “Không có gì đâu, chỉ là mệt thôi, về uống ít canh nóng là được.”
Có điều, dường như anh hơi hiểu ra tại sao người đến không phải anh cả mà lại là hắn.
Anh hỏi: “Lúc ngài đến không gặp anh cả tôi sao? Tôi nghe bọn họ nói định gọi điện về nhà tôi mà.”
Mạnh Thanh hơi bất ngờ, hắn khựng lại giây lát mới hỏi: “Tôi đưa ngài về lại đâu đây?”
Phó Ngọc Thanh nghĩ, quả nhiên không phải anh cả gọi hắn, bèn nói: “Về lại chỗ tôi đi,” đoạn anh nói địa chỉ cho phu xe, xong bảo Mạnh Thanh: “muộn rồi, hay là ngài đến nhà tôi đi, cũng lâu tôi chưa gặp ngài rồi. Tôi có mấy chai rượu ngon, nghe bảo là mười năm, đang định tặng cho ngài đây.”
Mạnh Thanh cười: “Tôi vốn phải đưa tam gia về mà, tam gia nói thế cứ như kiểu tôi là vì rượu mới chịu đưa tam gia về ấy.”
Hắn ngồi lên một chiếc xe trống khác, nói với Phó Ngọc Thanh: “Tam gia, khoác kín áo vào nhé, ban đêm lạnh lắm, ngài hãy cẩn thận.”
Được hắn dặn dò chu đáo như vậy làm Phó Ngọc Thanh phát ngượng, song con tim lại ấm áp vô ngần, anh ậm ừ một tiếng, vô thức kéo kín áo khoác.
Đúng là gió đêm hơi lạnh thật, suốt đường đi Phó Ngọc Thanh không khỏi rét run lên, lòng anh cảm kích Mạnh Thanh vô cùng, bụng bảo dạ, nếu hắn mà không chu đáo thế này thì đảm bảo đường về sẽ chẳng dễ chịu gì đâu.
Về tới nhà, việc đầu tiên anh làm là gọi điện về biệt thự nhà Phó, gọi mới biết bên cục cảnh sát đã gọi điện cho Phó Ngọc Hoa, xin lỗi một lúc, nói là bắt nhầm người, ông chủ Mạnh đã đưa đi rồi vân vân mây mây.
Phó Ngọc Thanh không khỏi buồn cười: “Nếu không nhờ ông chủ Mạnh thì giờ em vẫn còn đang trong trại giam giả vờ bệnh đấy.” Phó Ngọc Hoa thở dài đánh thượt cái: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Một hai câu chắc chưa nói xong đâu nhỉ. Trước tiên em cứ nghỉ ngơi tử tế đi đã, sáng mai anh qua chỗ em.”
Phó Ngọc Thanh vâng rồi cúp máy. Trong nhà mở máy sưởi hơi nước rất ấm, canh dưới bếp cũng đã đun xong, theo lời anh dặn, thêm mấy món ăn được dọn lên. Bên ngoài đêm thâu nặng nề bao phủ, bên trong lại ấm cúng, quyện lẫn cả hương thơm nức mũi của canh nóng, ngọn gió đêm rét buốt vừa rồi tưởng chừng chỉ là chuyện đã từ lâu.
Phó Ngọc Thanh mời Mạnh Thanh ngồi xuống, Mạnh Thanh đành theo ý anh, vén áo dài lên ngồi thẳng tắp, lúc hắn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hai người vừa lúc chạm nhau, Mạnh Thanh vội vàng quay mặt đi, hơi bối rối nói: “Tam gia, ngài ngủ sớm đi, mất nguyên một ngày từ sáng tới tối rồi, bộ ngài không mệt sao?”
Mắt Phó Ngọc Thanh đong đầy nụ cười, anh ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Dù thế cũng không thể thất lễ được. Ông chủ Mạnh vất vả rồi, uống chút rượu đi, ăn xong rồi ngủ.” Thế rồi bèn lấy cái rượu anh nhắc tới lúc đi đường ra cho hắn xem, hơi đắc ý, “Đây là rượu Ngọc Hòa Tuyền lâu năm, ông chủ xem, chai này dễ phải đến mười mấy năm đấy, nếu là người khác còn lâu mới bán.”
Mạnh Thanh không nhịn được cười, hắn nhìn nhìn rồi lắc đầu, “Tam gia tặng tôi rượu quý thế này, sao tôi nỡ uống? Thà tam gia để dành cho người khác còn hơn.”
Phó Ngọc Thanh không đồng tình, “Rượu sinh ra chính là để uống mà. Nếu không uống mà đem đi cho thì khác nào chỉ để trưng cho no mắt không?” còn chưa thôi: “cho người khác phí lắm, tôi vẫn muốn cho ông chủ Mạnh cơ.”
Mặt Mạnh Thanh hơi đỏ lên, phấn khởi trông thấy, hắn cười sảng khoái: “Tam gia đã nói thế thì mở ra uống đi vậy. Rượu ngon thế này, tam gia cũng uống một ít nhé, ngủ một giấc dậy là khỏe ngay.”
Mạnh Thanh đứng dậy, cẩn thận mở chai rượu rót nửa chén cho anh. Hắn hơi ngập ngừng, không chịu đưa anh vội mà nói: “Hâm nóng tí đã mới uống được.”
Phó Ngọc Thanh không để tâm lắm, định lấy lại mà Mạnh Thanh lại không cho. Chén rượu lớn bị hắn giữ chặt, thật sự không lấy nổi, Phó Ngọc Thanh mới liếc hắn một cái, bỗng cười: “Ông chủ Mạnh, sao ngài biết tôi bị bắt đi?”