Lạc Hồng Hoa cúi mặt không nhìn anh, nhận lấy khăn tay, nhẹ nhàng dấp dấp mấy cái chỗ khóe mắt, thế rồi mới ngẩng lên hít một hơi thật sâu. Phó Ngọc Thanh cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, song thấy nàng khóc đến mức ấy thì rốt cuộc vẫn thấy không đành lòng.
Lạc Hồng Hoa châm một điếu thuốc, còn hỏi anh có muốn không, Phó Ngọc Thanh cũng không khách sáo, bèn xin một điếu, hai người xuống xe thong thả cất bước, đứng dưới tán cây dày hút thuốc, không ai nói chuyện.
“Tam gia, tôi sắp kết hôn với Anh Dân rồi,” Lạc Hồng Hoa bỗng dừng lại, bảo anh, “anh ấy không ngại Ngọc Anh, tôi đã đồng ý rồi.”
Ở nông thôn chỉ có đường đất, đôi giày da cao gót của nàng cũng bị dính một lớp đất, không được dễ nhìn cho lắm.
“Chuyện tốt đấy,” Phó Ngọc Thanh thực sự thấy vui thay nàng, còn đùa, “đến cả người nội địa mới đến Thượng Hải chưa được hai năm như tôi cũng còn biết anh ta trung thành theo đuổi cô thế nào.”
Lạc Hồng Hoa bật cười, giọng bằng bằng: “Anh ta không hề có ý định từ bỏ, thậm chí còn ngu ngốc hơn cả tôi nữa.”
Nàng khẽ vẩy tro thuốc, xong mới nói: “Lát tam gia đi gặp A Sinh với tôi đi, tiện thể làm chứng tôi trả hết tiền của anh ta lại cho anh ta luôn. Không thì chờ đến ngày tôi cưới thì còn ra thể thống gì nữa? Đều tại Lạc ngũ gia, hồi đó nếu không phải vì tôi quản lý tiền thay anh ta thì bọn tôi đã ly hôn từ lâu rồi, ảnh vẫn còn để tiền ở chỗ tôi mới lạ chứ.” Nàng nói xong lại còn tự phì cười, đánh mắt nhìn anh nháy một cái: “Tam gia cũng đừng có bảo anh ta tôi cầm tiền đi cho vay nặng lãi đấy nhé!”
Phó Ngọc Thanh không ngờ nàng còn gọi thêm mình, hơi chột dạ, hỏi: “Tôi đi có hợp không? Hay là mời ai có vai vế hơn chút đi.”
Lạc Hồng Hoa liếc anh, “Tam gia, vẫn phải là anh giúp anh ta nhìn người thì mới yên tâm nổi. Chứ cái kiểu tiêu tiền đó của anh ta, chỉ biết đội nghĩa anh em lên đầu thì tính sống qua ngày kiểu gì? Có bao nhiêu của nải đều bị anh ta tiêu tán sạch rồi!”
Chuyện nàng đang nói rất quan trọng, Phó Ngọc Thanh không dám đáp ứng, Lạc Hồng Hoa cũng chẳng nói sâu hơn nữa. Thấy anh đã hút xong rồi, bèn dụi thuốc rồi lên xe cùng anh.
Lạc Hồng Hoa là người nói một không hai, chốt hẹn gặp anh ở quán trà Tụ Bảo. Chiều đến, anh tới rất sớm, đợi một lúc lâu mới thấy nàng ôm một hộp châu báu đến, bên trán lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển bước vào.
Mạnh Thanh đến muộn nhất. Lúc hắn bước vào, vén rèm lên thấy cả hai bọn họ đều đang ngồi đó thì ngẩn ra, hẳn là rất ngạc nhiên, song cũng chỉ gật đầu bảo: “Tam gia đến đấy à.”
Lạc Hồng Hoa chào hắn, nói: “Tôi mời tam gia đến làm chứng.” Xong còn trách hắn đến muộn, để họ phải chờ lâu, Mạnh Thanh vội vàng xin lỗi bọn họ, bảo là có việc kéo chân.
Lạc Hồng Hoa cũng không định bắt bẻ hắn, ba người ngồi vào chỗ, bắt đầu nói chuyện chính sự.
Nghe chừng Lạc Hồng Hoa muốn giao nhận rõ ràng với hắn, từng khoản tiền đều phải ghi rành rọt, cho nên cứ viết một câu là lại hỏi một câu. Nhưng Mạnh Thanh không để bụng, chỉ đáp quấy quá, còn đôi mắt thì cứ không kìm được muốn liếc nhìn anh.
Đã liền mấy hôm bọn họ chưa gặp nhau, cái tình huống có mặt cùng một chỗ thế này đúng chẳng ai ngờ tới. Chỉ là ở giữa còn có Lạc Hồng Hoa nên không ai dám làm gì quá trớn, Phó Ngọc Thanh thậm chí còn chẳng dám nhiều lời, rất sợ lại hớ miệng gì đó.
Lạc Hồng Hoa xem xét tiền nong xong rồi bảo hai bọn họ xem qua một lượt đi, Mạnh Thanh thây kệ, Phó Ngọc Thanh thì lại giữ ý, cũng tính qua thử cái gọi là, thế mà tính lại ra bị thừa, không khỏi bất ngờ, mới nhắc, Lạc Hồng Hoa đáp dừng dưng: “Không sai được! Tam gia tính lại đi!”
Phó Ngọc Thanh im bặt.
Mạnh Thanh sợ anh phí công, bèn bảo khỏi tính, Hồng Hoa nói là bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu tiền. Kế đó chúc mừng nàng, hỏi đám cưới của nàng diễn ra vào ngày bao nhiêu, bảo muốn đến chúc mừng.
Lạc Hồng Hoa không khách sáo một tẹo nào, phe phẩy quạt liếc hắn, nói: “Mời anh đi làm gì? Anh Dân nhát gan lắm, khéo còn tưởng anh đến cướp hôn chứ đùa!”
Mạnh Thanh cười khổ, rồi lại chân thành dặn dò nàng: “Đã lấy chồng rồi thì hãy thu vén tính tình lại, anh ta cũng nuôi được cô, đừng làm khó anh ta quá.”
Lạc Hồng Hoa im lặng hồi lâu mới đáp: “Tôi biết rồi.”
Trước khi đi Lạc Hồng Hoa lại đứng lại, rút khăn tay ra trả cho anh, “Tí thì quên. Tôi giặt rồi đấy, tam gia đừng chê.”
Cái khăn tay đúng là đã được giặt sạch sẽ, gấp gọn ghẽ rồi. Mạnh Thanh liếc mấy lần, muốn hỏi mà lại do dự, Lạc Hồng Hoa liếc hắn một cái, chẳng cả nể bảo: “Anh nghĩ cái gì đấy? Tôi có chuyện vui, mượn khăn tay của tam gia dùng một chút, giặt sạch rồi không trả cho anh ấy thì chẳng lẽ còn giữ lại à?”
Phó Ngọc Thanh bật cười, biết là nàng không muốn để Mạnh Thanh biết, bèn nhận lấy rồi nói: “Cô Lạc khách sáo quá, lại còn giặt xong mới mang tới nữa chứ.”
Lạc Hồng Hoa đi trước, ôm theo cả chiếc hộp rỗng của nàng, giày cao gót giẫm lên cầu thang gỗ lộc cộc đi xuống. Mạnh Thanh đi chậm, người rất sát anh, bỗng nhỏ giọng bảo: “Đã giờ này rồi, em mời tam gia ăn cơm luôn nhé.”