Phó Ngọc Thanh tức mình, “Em đi là đi luôn! Điện thoại không có, người cũng chẳng thấy đâu, tin tức gì cũng đều bặt vô âm tín, em bảo tôi phải nghĩ sao? Em bảo tôi đi tìm ai!”
Mạnh Thanh quýnh quáng phân trần: “Không mà! Em chỉ bảo cô ấy đưa thư giùm em thôi, cô ấy còn nói gì với anh nữa?”
Phó Ngọc Thanh đã bộc bạch ra những lời từ tận đáy lòng, đến cả ác mộng cũng đã kể, đã ngại lắm rồi, vậy mà hắn còn phải hỏi nữa, đâm ra càng thấy khó chịu, “Còn nói gì được nữa? Hễ lần nào gặp cô ấy là lại không khỏi phát cáu. Chẳng phải hai người ly hôn rồi sao? Nếu mà có chuyện gì thì khỏi cần giấu tôi làm chi! Tự tôi sẽ tặng em hậu lễ.”
Mạnh Thanh cuống cuồng chỉ trời thề thốt không hề có chuyện đó.
Nhưng Phó Ngọc Thanh lại chẳng mừng nổi, hỏi hắn: “Sao chẳng nói chẳng rằng gì cứ thế đi mất biệt vậy?”
Mạnh Thanh nhất thời á khẩu, bao lâu sau, mới nói: “Không thể đưa anh đi cùng được.” Rồi giải thích: “Em sợ anh biết lại đòi đi cùng, cho nên mới không dám bảo anh. Nếu là lúc bình thường thì không sao, nhưng vừa mới xảy ra chuyện thế kia, em không dám đưa anh ra ngoài.”
Phó Ngọc Thanh liếc hắn, lãnh đạm, “Em giấu tôi đi Hồng Kông một mình là vì sợ tôi chạm mặt Lục Thiếu Kỳ chứ gì.”
Mặt Mạnh Thanh tái mét, đáp một cách hết sức không cam lòng, “Đúng!”
Phó Ngọc Thanh nhìn hắn, hỏi dồn: “Em sợ cái gì? Nếu tôi muốn gặp cậu ta thật thì em cũng đâu có ngăn được.”
Sắc mặt Mạnh Thanh càng tệ, bẵng đi rõ lâu mà chỉ bật ra được hai chữ: “Em biết.”
Phó Ngọc Thanh châm chọc: “Giống như em cưới Lạc Hồng Hoa, cưới Từ Phượng Bình ấy, tôi muốn ngăn cũng có ngăn được đâu, em thấy đúng không?”
Lúc bấy giờ Mạnh Thanh mới hiểu anh đang ám chỉ điều gì, “Cái đó khác!”
“Sao lại khác? Khác ở đâu nào!” Phó Ngọc Thanh vặn lại.
Mạnh Thanh phân bua: “Em cưới Lạc Hồng Hoa…”
“Em lại định bảo là vì tôi đấy à?” lòng Phó Ngọc Thanh xót như bị sát muối, chẳng buồn nghĩ nhiều cắt ngang hắn luôn, “thế còn Phượng Bình thì sao? Cũng là vì tôi ư?”
Nói câu đó ra rồi lại bỗng thấy buồn vô cớ. Hỏi thật rồi thì sao chứ, chẳng nhẽ có thể coi những kiều thê mỹ thiếp của hắn đều chưa từng xảy ra à?
Bởi vậy bèn nói: “Khỏi nhắc lại chuyện cũ nữa, tôi cũng không phải người hẹp hòi.”
Mạnh Thanh chau mày nhìn anh, bỗng hỏi: “Tam gia, anh bực chính là vì những chuyện đó ư?” đôi tay hắn cẩn thận chạm vào mặt Phó Ngọc Thanh, hỏi: “tam gia, em lấy Phượng Bình, anh khó chịu đến thế à?”
Cuối cùng Phó Ngọc Thanh cũng nổi cáu, bộ còn phải mừng cho hắn chắc? Bèn nói: “Có phải không đưa quà cho em đâu, em còn muốn tôi thế nào nữa?”
Mạnh Thanh chẳng đáp mà lại đè anh lên cửa hung hăng hôn anh, hôn rất lâu mới bịn rịn tách ra.
Mạnh Thanh chống tay lên cửa, vây anh lại như tấm thành đồng vách sắt, đè thấp giọng: “Chuyện của em với Phượng Bình, nếu anh không ngại thì em sẽ kể cho anh nghe.”
Phó Ngọc Thanh hừ một tiếng rất nhỏ, Mạnh Thanh bạo lên, lại hôn anh chút nữa, nằn nì: “Tam gia, đừng giận mà.”
Phó Ngọc Thanh rũ mắt, bảo: “Em nói đi.”
Mạnh Thanh thở dài một tiếng rồi mới mở lời: “Hồi trước Phượng Bình ở Thượng Hải, sau này mới về Nam Kinh. Lúc em ở Nam Kinh…,” nói đến đây, hắn bỗng ngước mắt liếc Phó Ngọc Thanh, “có một số chuyện làm tinh thần không tốt, ban đêm lại chẳng có chỗ nào để đi, cho nên mới uống rượu ở ngay trong sòng bạc, vô tình quá chén, cô ấy mới qua chăm sóc em. Đúng lúc đó thì thằng anh của cô ấy đến tìm cô ấy đòi tiền, bị gã bắt gặp, bảo là bọn em có dan díu xong làm ầm lên một trận ở chỗ đó, đòi đi tìm người phân xử. Cô ấy là nhà họ Từ bỏ tiền ra mua về, thằng anh của cổ thật ra chính là chồng của cổ. Em bèn dứt khoát mua lại cô ấy từ nhà họ Từ luôn. Em với cô ấy chỉ định sống yên ổn qua một đời thôi, nào ngờ…”
Nói tới đây, Mạnh Thanh cũng hơi không tiếp tục được.
Phó Ngọc Thanh muốn hỏi hắn, đứa bé là của em à?
Nhưng rốt cuộc không hỏi nổi.
Nếu cả hai đứa trẻ đều không phải con đẻ của hắn, thì thể diện sao chịu nổi?
Nếu quả thực là con đẻ của hắn, thì mình biết làm gì đây?