Anh lại nhờ người đi hỏi thử, ai mang tin về cũng lắc đầu bảo bó tay rồi, nghe ngóng nữa nghe ngóng mãi cũng công cốc thôi. Người chuyển lời cho anh còn bảo qua điện thoại, có phải anh động vô ai rồi không? Anh thử vắt óc ra nghĩ kỹ lại đi xem nào.
Nay hai vị tiểu thư còn lại của nhà họ Lục đều đã về Thượng Hải, ai cũng chăm chăm dõi theo đời sống xã giao của bọn họ. Anh vừa đọc được cục trưởng tuổi trẻ tài cao mới của cục thủy lợi đang theo đuổi đại tiểu thư của nhà họ Lục trên báo là hiểu ngay sự thể là thế nào.
Chừng nào công ty vận tải thủy còn chưa có giấy phép thì chưa thể khai trương, Phó Ngọc Thanh chỉ còn biết bỏ tiền riêng của mình ra để ứng trước cho công nhân. Công ty từ trên xuống dưới cả thảy phải đến trăm miệng ăn, tàu thì cứ vứt ở bến nên ngày nào cũng phải nộp đủ các kiểu thuế má, mà thu nhập thì chẳng được một cắc. Tình hình này càng kéo dài thì càng chết.
Nói một cách công bằng thì mở được công ty vận tải thủy cũng là nhờ có quan hệ với nhà họ Lục, song chuyện đã đến nước này rồi, anh vẫn không hề muốn đến cầu cạnh Lục Thiếu Kỳ.
Sang đến ngày thứ ba, rốt cuộc anh đã hạ quyết tâm đi gặp Đỗ Nguyệt Sênh. Tuy trên mặt vẫn còn vết thương, nhưng thời điểm này thì anh nào còn màng gì đến thể diện nữa.
Thực ra dạo đó cũng có tin vui. Cuối cùng Diệp Lệ Văn cũng có hỉ, sau khi hay tin, cả hai gia đình Phó Diệp đều thở phào nhẹ nhõm. Anh còn đặc biệt gọi điện đến chúc mừng anh cả. Đợt này Phó Ngọc Hoa đầu tắt mặt tối, ở dí trong xưởng bất chấp đêm ngày, thế mà lúc biết tin cũng đặc biệt về nhà bầu bạn với vợ mấy hôm.
Phó Ngọc Thanh nghe tin cũng mừng rỡ, giờ anh cực kỳ trông mong đứa bé trong bụng Diệp Lệ Văn sẽ là con trai, được thế thì cha anh sẽ không còn nhớ nhung Đình Ngọc nữa.
Nửa đêm, Mạnh Thanh lại ghé qua một lần, chắc là vì lỡ mất anh nên hắn chỉ để một hộp thuốc mỡ ở đầu giường. Cửa sổ khép im lìm, chỉ có tấm rèm lộ ra một khe hở nhỏ.
Anh nào có hay Mạnh Thanh tới chứ? Anh còn đang phải thảo luận chính sự với mọi người ở trong thư phòng kia. Phó Ngọc Thanh đã quyết định sẽ bán công ty vận tải thủy lại cho Đỗ Nguyệt Sênh. Chuyện thì rùm beng mà anh thì lại đưa ra một quyết định như thế, không thể không nói rõ cho gia đình được. Phó Ngọc Hoa còn định khuyên anh rằng công ty vận tải thủy làm ăn phát đạt, nếu mà từ bỏ vào thời điểm quan trọng thế này thì quá đáng tiếc, song sau khi trò chuyện một đêm với anh, anh cả chỉ đành đồng ý.
Thấy hộp thuốc mỡ ở đầu giường anh mới biết là Mạnh Thanh đã tới. Anh không nghe thấy người làm báo gì cả, vậy thì chắc chắn Mạnh Thanh lại trèo cửa sổ vào nên mới lặng lẽ như thế, thoắt ẩn thoắt hiện không một giấu vết y hệt kẻ trộm.
Anh cầm hộp thuốc trong tay lật qua lật lại xem, trên môi là nụ cười bất tận, đầu thì nghĩ, tên này làm quân tử leo xà nhà đến nghiện luôn rồi hả? Thế rồi anh chợt nhớ tới cái hộp gỗ để trong phòng ngủ, mặt bất giác nóng bừng lên, bèn khóa nó lại để tránh vô tình bị người khác nhìn thấy.
Vốn anh định bao giờ mặt khỏi thì đi gặp Mạnh Thanh, nhưng mắt nhìn cứ mờ mờ, bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi chăm sóc cẩn thận, từ đó đến giờ mà chẳng thấy đỡ tẹo nào, nhưng bác sĩ cũng chỉ bảo anh đi mua một cặp kính về đi. Chuyện này làm Phó Ngọc Thanh ủ dột một hồi, song mắt không nhìn rõ quá ư là bất tiện. Rốt cuộc khi đã thật sự hết cách, anh đành phải miễn cưỡng đi mua kính về, nhưng chỉ khi nào làm việc mới đeo chứ bình thường thì nhất quyết không chịu.
Song sang đầu năm, tình hình ở Thượng Hải đột nhiên thay đổi dữ dội. Người Nhật gây sự ở khắp Thượng Hải, liên tục điều thêm lính. Bến tàu ở Thượng Hải đậu dày đặc chiến hạm của Nhật, vùng Hoa giới[1] bị máy bay Nhật oanh tạc, nhà cửa trên phố xá bị hư hại nặng nề, nơi nơi chìm trong biển lửa, thương vong về người nhất thời không thống kê nổi.
1.
Quân Nhật đến chi viện không ngừng cập bờ, ý đồ đánh chiếm Thượng Hải. Lộ quân số 19[2] dốc sức chống cự, tình hình thảm khốc khôn tả. Mọi tầng lớp nhân dân ở Thượng Hải đều đáp lại lời kêu gọi hỗ trợ cho quân đội, có người còn tổ chức đưa cơm nước cho lộ quân số 19. Công nhân của công ty vận tải thủy cũng tổ chức tham gia quân nghĩa dũng[3] của công nhân, đi theo chiến đấu với quân đội, trong đó có một quản đốc tên là Vương Mãn Giang, làm việc rất quyến đoán, đã đến gặp anh nhiều lần. Dù là bỏ tiền hay bỏ sức Phó Ngọc Thanh cũng đều không chần chừ. Thời điểm đó là mùa đông, Thượng Hải đón tuyết dày, binh lính của lộ quân số 19 còn không có lấy nổi một tấm áo bông, nghe đâu bên trung ương còn nợ quân Quảng Đông một khoản tiền lương khổng lồ nữa cơ, nhưng nào có ai ngờ lộ quân số 19 lại khốn khó đến vậy.
3.
Chính dưới thời thế này, anh với Lục Thiếu Kỳ lại đạt được một sự cảm thông kỳ diệu, cả hai đều quên đi những xích mích bất hòa ngày xưa, chỉ tập trung vào tình hình trước mắt. Có điều dẫu anh có dốc túi chung tay góp sức thì đối với cuộc chiến đã được lên kế hoạch từ rất lâu này, đó cũng chỉ như hạt muối bỏ bể mà thôi.
Hiện tại chính phủ đang tập trung binh lực để tiêu diệt phản quân ở Giang Tây, bên trên ra lệnh cho lộ quân số 19 không được chống cự, thậm chí còn đánh một loạt điện tín đến yêu cầu rút quân. Khi anh cầm trên tay tờ điện báo ở chỗ Lục Thiếu Kỳ, anh không dám tin vào mắt mình. Lục Thiếu Kỳ phẫn nộ đến nỗi trắng bợt cả mặt, bàn tay bị thương tàn nhẫn đấm vào mặt bàn, đôi môi mím chặt run rẩy liên hồi. Quân doanh sau khi hay tin lập tức trở nên hỗn loạn, thậm chí có người còn òa khóc. Phó Ngọc Thanh ngồi buồn xo trong phòng với Lục Thiếu Kỳ, dáng vẻ tuyệt vọng của gã khiến anh không tài nào diễn tả nỗi bi phẫn cùng căm uất trong mình.
Sau đó anh mới biết, thì ra trước khi tuyên chiến, Hà Ứng Khâm[4] đã hạ lệnh cho lộ quân số 19 thay quân, anh quả thực đã mất sạch kỳ vọng vào chính phủ Quốc Dân rồi.