Trống tim Phó Ngọc Thanh nện liên hồi, anh tự thấy mình vẫn còn biết chừng mực cơ mà, chẳng hiểu rốt cuộc anh cả biết cái gì chứ.
Phó Ngọc Hoa thấy anh ngậm tăm, rất không hài lòng: “Em đấy, rốt cuộc có biết nặng nhẹ gì không vậy? Mạnh Thanh này cũng là một hảo hán, tính tình cũng tốt, em làm bạn với hắn cũng chẳng sao. Nhưng sao lại cùng hắn…” Phó Ngọc Hoa nói đến đó thì ngưng, quả thực không nói nổi ra miệng phần còn lại. Chỉ nhìn anh nằm ở đó, lòng vẫn còn chút bất mãn, sau rốt vẫn là bó tay, thở dài: “Mấy chuyện phong lưu của em, anh không xen vào, mà quả thực cũng không muốn xen vào. Anh muốn hỏi em thôi, em có xích mích gì với nhà họ Trì không?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ anh cả lại chẳng gạt anh, càng lúng túng gấp bội lần, có điều nghe anh hỏi thế thì rất mờ mịt: “Trì nào cơ?”
Phó Ngọc Hoa có chút hận rèn sắt không thành thép: “Chính là nhà họ Trì ngân hàng Công thương Thượng Hải đấy, em không biết à?”
Phó Ngọc Thanh ngớ ra, không kìm được hỏi ngược lại: “Ý anh là Trì Ly Sơn á?”
Phó Ngọc Hoa cũng chỉ nghe người ta đồn thổi thế thôi, thế nên mới đáp: “Cái đó thì lại phải hỏi em, em đắc tội nhà họ Trì lúc nào? Nhà họ Trì với Đỗ Nguyệt Sênh thân lắm đấy, lần này may có Mạnh Thanh, chứ còn lần tới thì sao?”
“Em với tên đó mới gặp có mấy lần, anh nghe đâu ra vậy?” Phó Ngọc Thanh hết sức bối rối, gặng hỏi thêm một hồi nữa mà Phó Ngọc Hoa chỉ nói: “Nghe người ta tiết lộ, có vẻ chính là nhà họ Trì.”
Phó Ngọc Thanh hơi ngạc nhiên: “Lẽ nào lại là vì Dương Thu Tâm? Em nghe bảo hắn ta đang theo đuổi Thu Tâm. Nhưng mà em với Thu Tâm làm gì có gì đâu? Trên báo viết nhảm thế thôi mà. Nếu tại cái đó thì hắn hẹp hòi quá rồi đấy.”
Phó Ngọc Hoa thấy hỏi mà chẳng đến đâu, đành thôi.
Phó Ngọc Thanh cứ đinh ninh anh đang nói đến vụ bị giam, nào ngờ hôm sau Hà Ưng Mẫn ghé qua thăm anh, thấy anh chẳng biết mô tê gì, mới kể những chuyện đã phát sinh vài bữa nay cho anh nghe.
Té ra hôm thứ hai Phó Ngọc Thanh vào nhà giam, rất nhiều tờ báo đã đăng bài vô cùng văn vẻ mượt mà hăng say, lại còn viết bằng chính giọng văn của anh nữa chứ. Có điều không phải là ly hôn, mà hệt như một bức thư tình nồng nhiệt cháy bỏng, tuyên bố tình yêu anh dành cho Lục Thiếu Du.
Mở đầu viết bởi vì Lục Thiếu Du gặp tai ương ngục tù, anh đã thề thốt với các cây báo, rằng sẽ không vì một tội danh vô căn cứ mà vứt bỏ ái nhân của mình, viết rằng đời này anh chỉ yêu có một người ấy mà thôi.
Bài báo này viết phải đến là thần sầu, đầu tiên thuật lại quá trình yêu đương của bọn họ lúc ở Nam Kinh, sau đó viết nhà Lục trải qua biến cố, Lục tiểu thư mới bất đắc dĩ phải lìa xa người yêu, mai danh ẩn tích, ở nơi đâu chẳng hay, nay có nhà cũng khó về được. Viết rằng Phó Ngọc Thanh mong nhớ người yêu, còn viết cả tấn bi kịch lưu lạc hải ngoại của cô, nào thì cô vô tội xiết bao, nào thì Phó Ngọc Thanh héo mòn vì người yêu thế nào, một thiên tình chàng nghĩa thiếp tuôn ào ạt, phối thêm cả tấm ảnh cưới của bọn họ ở Nam Kinh nữa, hút mắt cực kỳ.
Thế còn chưa xong, hôm sau lại thấy Bộ Tư lệnh Cảnh vệ đăng báo thanh minh, đề cập đến chuyện anh bị tống giam ở sở vệ, nói kỳ thực đây chỉ là hiểu lầm vân vân mây mây.
Hèn gì anh vừa mới nhắc tới chuyện đăng báo ly hôn là Phó Ngọc Hoa nổi đóa ngay, lướt qua luôn chẳng thèm nhắc lại.
Bị người ta xáo cho tanh bành như thế, làm sao mà anh còn ly hôn với Lục Thiếu Du được bây giờ? Bất kể có đăng báo nói gì thêm đi nữa, cũng đều sẽ thành hoang đường, lại chả thêm mất mặt, đâm ra chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Quả thực có nằm mơ Phó Ngọc Thanh cũng không thể nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nghe hắn kể mà thoạt tiên còn nghĩ, có khi là nhà Lục làm, nhưng nghĩ lại thì Lục Thiếu Kỳ đang ở tít Hồng Kông, có biết thì cũng nào kịp sắp xếp. Lại nghĩ lại lời Phó Ngọc Hoa, bèn hỏi: “Cậu quen Lý Trì Sơn không?”
Xem chừng Hà Ưng Mẫn cũng biết chút gì đó, nghe anh hỏi thế, mới bảo: “Chẳng lẽ là hắn thật?” Xong nói với anh, “Tớ gặp hắn ở tiệc rượu của ngân hàng Hối Phong*, có người đùa hỏi hắn có phải Dương Thu Tâm không chịu tới không, hắn còn mặt nặng mày nhẹ phát khùng với người ta đó… Nghe bảo cậu với hắn bổ nhau vì cô nàng này hử?”
(*Ngân hàng HSBC – Tập đoàn Ngân hàng Hồng Kông Thượng Hải.)
Phó Ngọc Thanh đành phải giải thích lại một phen cho hắn, Hà Ưng Mẫn có vẻ bán tín bán nghi, nhưng nói: “Thế thật chẳng đáng. Em đó có phải của cậu đâu, cậu tội gì phải xích mích với người ta vì chuyện này nhỉ?”
“Cơ mà báo chí viết huyên thuyên, trước giờ tớ có để vào tai đâu, ai mà biết được?” Phó Ngọc Thanh hỏi hắn: “Cậu có thân với hắn không? Chuyện này rốt cuộc có dính gì đến hắn hay không, dò hỏi được chứ?”
Hà Ưng Mẫn ngẫm nghĩ: “Tớ chỉ gặp hắn có mấy lần, quen sơ sơ thôi. Cơ mà chuyện này, cậu có thể hỏi ông chủ Mạnh thử xem?” Hắn khẽ cười: “Cậu biết không? Nhà máy bột mì của ngài Đỗ, chính là nhà họ Trì bỏ vốn ra cho đó.”
Phó Ngọc Thanh liếc hắn, lúc bấy giờ cuối cùng mới thấy gay go thật.
Vì đã nằm giường tĩnh dưỡng liền mấy ngày nên cơ thể Phó Ngọc Thanh đã khá hơn chút đỉnh. Phó Ngọc Hoa hỏi bác sĩ, bảo anh xuất viện được rồi, bèn đi đón anh về.
Phó Ngọc Hoa cảm thấy anh ở trong bệnh viện không được an tâm cho lắm, còn thêm cả vụ Bộ Tư lệnh Cảnh vệ nữa, nên không chịu đưa anh về nhà mà vẫn mang về đường Phúc Hi.
Lúc xuất viện, Phó Ngọc Thanh không gặp Mạnh Thanh, sợ hắn mất công tới thăm, mới bèn để lại một lời nhắn nhờ y tá chuyển hộ.