Mạnh Thanh cầm chén rượu trong tay, thấp giọng nói: “Tam gia sợ tôi uống say.” Rồi nâng mắt lẳng lặng nhìn anh, nói: “Tam gia, tửu lượng của tôi tốt lắm, chưa bao giờ say đâu.”
Phó Ngọc Thanh trêu hắn, “Biết tửu lượng của ngài tốt mà. Nhưng mà ngài chỉ lo uống rượu thôi, chẳng nói chuyện với tôi gì cả.”
Mạnh Thanh nghe vậy thì lập tức đặt chén rượu xuống, vội vàng nói: “Tam gia, tôi có rất nhiều lời muốn nói với ngài.”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, dịu dàng nói: “Được, ngài nói đi.”
Mạnh Thanh nói: “Tam gia, ngài nhiều bạn bè như vậy, tôi xuất thân thấp hèn, ở Nam Kinh không quyền không thế, không so được với bọn họ, rất nhiều việc không giúp ngài được. Nhưng tấm lòng của tôi đối với tam gia,” hắn nói đến đây thì bỗng khó khăn dừng lại, luống cuống lắc đầu, sau đó nói tiếp, “chỉ cần có thể giúp được tam gia, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối. Cho dù sau này tam gia không còn muốn làm bạn với tôi nữa, cũng không cần phải lo lắng về tôi đâu.” Hắn nói thế, Phó Ngọc Thanh vừa toan mở miệng đã bị Mạnh Thanh nắm tay. Tay Mạnh Thanh rất nóng, anh nín thở, nhưng vẫn đành luyến tiếc rụt tay về. Sau đó Mạnh Thanh thì thầm, “Tôi chỉ xin một điều thôi… Nếu sau này tam gia không muốn làm bạn với tôi nữa, chỉ cần nói với tôi là được rồi.”
Phó Ngọc Thanh nghe thế thì hiểu hết rồi. Anh vừa đau lòng lại vừa vui mừng mà nói: “Nếu tôi bảo ông chủ Mạnh tôi chắc chắn sẽ không làm vậy, chỉ sợ là ông chủ Mạnh sẽ không tin đâu. Tôi chỉ hỏi một câu thôi, chẳng lẽ tôi đối xử không tốt với ông chủ Mạnh sao?”
Mạnh Thanh lắc đầu cười khổ: “Tam gia đối xử với tôi tốt, tam gia đối xử với người khác cũng tốt,” hắn nắm chặt tay Phó Ngọc Thanh, nghiêm túc nói: “Tam gia, tôi vốn muốn rửa tay gác kiếm, đến công ty của tam gia giúp tam gia làm việc. Nhưng giờ lại làm công ty thuốc phiện, tôi phải giúp tam gia chống đỡ, tôi nghe ông chủ Đỗ bảo, Ban Cấm yên được lệnh của Tổng thống, sợ là muốn răn một ít người để cảnh cáo. Tam gia tuyệt đối đừng lộ diện, tôi không hám tiền của tam gia đâu, tôi là sợ tam gia bị người tính kế, tổn hại đến thanh danh. Tam gia là người tân phái, lại còn làm công xưởng, tốt nhất đừng nên dính vào thuốc phiện.”
Phó Ngọc Thanh nghe vậy thì ngực nóng lên, thầm nghĩ, hắn chân thành như thế, vốn chỉ suy nghĩ vì mình, mình lại cứ nghi ngờ hắn, là mình lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, bèn bảo: “Ông chủ Mạnh, tôi biết ngài rất tốt với tôi. Tôi lại không phải người lòng dạ sắt đá, ngài đối đãi với tôi thế nào, tôi đều lưu tâm mà.”
Dường như Mạnh Thanh có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Tôi biết trong lòng tam gia vẫn kiêng dè tôi. Tôi không trách tam gia, tôi nói những lời này chỉ vì muốn tam gia biết, tôi quả quyết không muốn hại tam gia.” Hắn nói đến đây thì bỗng đứng dậy, bước về phía trước hai bước, vén áo lên, quỳ xuống đất, chỉ tay lên trời thề: “Hoàng thiên trên đầu, hậu thổ dưới chân, tôi Mạnh A Sinh thề ở đây, nếu làm điều có lỗi với tam gia, hãy để tôi chết không chỗ chôn!”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại quỳ xuống thề, không ngăn kịp, đành vội vàng đỡ dậy. Mạnh Thanh đứng lên, hỏi anh: “Tam gia tin tôi chưa?”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn nghiêm túc quá, đành phải đáp: “Tin, sao có thể không tin cơ chứ?” Trong lòng phấn khởi, rồi lại không nhịn được mà hơi trách hắn, trách hắn việc gì phải thề thốt nặng nề như thế.
Mạnh Thanh như thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn cười rất tươi, tim bỗng đập thình thịch, suýt nữa muốn ôm chầm lấy hắn, nhưng suy nghĩ này cuối cùng vẫn bị anh dằn xuống.
Mạnh Thanh đã thề xong, lúc này mới nói: “Chuyện tối nay, tôi còn có một điều muốn nói.”
Phó Ngọc Thanh không kìm được nụ cười, nói: “Ngài nói đi.”
Mạnh Thanh nói, “Tôi biết tam gia thích vị Lục công tử kia, tối nay tam gia thấy hắn ta, trong lòng chắc hẳn rất phấn khởi, nếu không vì ngại tôi thì có lẽ sẽ còn vui hơn nữa. Rõ ràng là hắn ta mời tam gia, tôi lại nhất quyết đòi đi theo, e là tôi làm mất hứng tam gia rồi.”
Anh biết Mạnh Thanh hiểu lầm, nhưng sự hiểu lầm này lại do chính anh một tay gây nên, giờ không giải thích được nữa, đành ngượng ngùng nói: “Tôi với cậu ta chẳng qua chỉ là chuyện cũ thôi, ông chủ Mạnh đừng nghĩ nhiều. Xong việc lần này thì chúng ta về Thượng Hải, tôi với cậu ta đường ai nấy đi, không liên quan đến nhau nữa.”
Mạnh Thanh cười, nói một cách chua xót: “Làm sao có chuyện ấy được? Tôi biết tam gia không phải người lâu dài, nhưng Lục công tử thì khác. Tôi nhìn cái cách hắn ta đối xử với tam gia hôm nay là biết ngay, hắn ta chưa quên được tình cũ. Ngày mai đến Bộ Tư lệnh, tam gia không bảo tôi đi cùng nên tối nay tôi phải nhiều lời, tam gia có chán ghét tôi, tôi cũng vẫn phải nói. Ngày mai tam gia gặp hắn ta, nhất định đừng để hắn ta làm dao động. Hắn ta hứng lên là có thể bắt người tra khảo, tìm tiền về giúp tam gia ngay, tôi không có khả năng ấy. Nhưng tôi chắc chắn sẽ không ép buộc tam gia, giữa ban ngày ban mặt bắt cóc tam gia, làm tam gia phải xấu hổ, làm tam gia không vui.”
Trước mặt Mạnh Thanh, sao anh có thể nói là mình còn không dám đi một mình, sao dám mời ông chủ Mạnh đi cùng mình? Anh cũng không thể nói thật ra giữa anh và Lục Thiếu Kỳ chẳng có gì cả, chỉ đành im lặng.
Lại còn câu nói chắc nịch “Tam gia không phải người lâu dài” kia của Mạnh Thanh, lời này quá lợi hại, khiến anh á khẩu luôn, không nói được gì. Lồng ngực vừa nóng lên cũng từ từ lạnh xuống, thầm nghĩ, hắn nói không sai, tính mình như thế, đích thực cũng không phải người lâu dài gì, cho nên hắn đối xử tốt với mình, nhưng lại không hề cần mình đối xử tốt với hắn.
Suy nghĩ cẩn thận như vậy, trong lòng lại buồn, tự nhủ, mình vốn chẳng hiểu hắn, là mình sai rồi, không nên dùng tâm tư như thế để đối đãi với hắn.
Nhưng chung quy lại vẫn không xuống đài nổi, nghĩ ngợi rồi mới nói: “Tôi biết ông chủ Mạnh muốn tốt cho tôi, thật ra tôi với cậu ta cũng chẳng có gì đâu. Đó là khó quên tình cũ thôi, người nhà cậu ta cũng sẽ không để yên cho cậu ta làm bậy. Ngày mai tôi đến Bộ Tư lệnh, làm những việc cần làm rồi chúng ta về Thượng Hải luôn nhé.”