Phó Ngọc Thanh nhắm mắt, dòng nước ấm áp chảy xuống tóc anh, lòng bàn tay của Mạnh Thanh cũng rất nóng, vững vàng áp vào trán anh, bọn họ không nói chuyện, chính trong giây phút yên tĩnh hiền hòa ấy, một cảm giác an lòng diệu kỳ lan tỏa trong lòng anh.
Như thể làn nước tinh tế ấy đã gột rửa hết thảy những điềm xui, như thể người ấy đã bên anh lâu lắm rồi, giữa bọn họ chẳng mảy may có chút khoảng cách hay bất hòa nào nữa, tất cả những chuyện không vui kia đều chưa từng xảy ra, tất cả những gì từng có chỉ toàn là những kỷ niệm ngọt ngào đẹp đẽ.
Anh không còn là tam công tử nhà họ Phó nữa, Mạnh Thanh cũng không còn là ông chủ Mạnh làm việc cho bang hội nữa, chẳng có ai khác, chỉ có hai bọn họ, bên nhau giống như những con người bình thường khác thế này, tự do tự tại thế này, chẳng phải lo lắng điều chi nữa.
Mạnh Thanh dội nước xong cho anh, rồi lại lau khô và cầm áo đến cho anh, còn mang cho anh một đôi giày vải mới cứng. Quần áo đều đã được giặt sạch, trông khá mới, chắc là đồ bình thường Mạnh Thanh hay mặc. Phó Ngọc Thanh mặc bộ đồ ấy lên người, bản thân cũng cảm thấy dường như chính mình đã thay đổi, giữa hai người bỗng có một sự thân mật chẳng nói thành lời.
Anh không nỡ nói những lời ngả ngớn bông đùa, chỉ lẳng lặng nhìn người trước mắt.
Mạnh Thanh đưa tay cài cúc áo cho anh, sau đó mới khẽ hỏi: “Lên lầu với em nhé?”
Họng Phó Ngọc Thanh bật ra một tiếng đáp, chìa tay nắm lấy hắn, Mạnh Thanh vui rõ thấy, cũng nắm lại anh thật chặt.
Phó Ngọc Thanh đã tới chỗ hắn nhiều lần rồi, nhưng hầu hết chỉ toàn ở phòng khách chứ chưa lên lầu hai của hắn bao giờ. Bây giờ theo hắn giẫm lên bậc thang gỗ, từng bước leo lên, trái tim cũng bay lên theo, tưởng chừng đã cất cánh tới tận mây cao, gợi nên một cảm giác mãn nguyện rất khác lạ.
Mạnh Thanh thắp đèn dầu, ánh sáng trong phòng chỉ là một khoảng mông lung, thành thử hơi áy náy với anh: “Ở đây chưa lắp đèn điện, sợ là tam gia không quen.”
Phó Ngọc Thanh khẽ mỉm cười, trong lòng có lời, song sợ hắn ngại nên chẳng nói ra nữa. Anh nghĩ, nếu mà có đèn điện thì khéo lại sáng quá mất. Tối nay thế này mới là tốt nhất.
Mạnh Thanh hơi phân vân, thế rồi bèn đặt chiếc đèn xuống đầu giường. Thì ra trong phòng cũng kê một chiếc giường ngay ngắn, tuy lớn nhưng lại đơn giản hơn chiếc giường của hắn ở bên Đông Đài. Trong góc để một giá chậu rửa mặt, ở chân giường đốt hương muỗi, đã đốt hết một nửa. Mùi này có vẻ quen quen. Trong phòng không có bàn trang điểm, cũng không có tủ quần áo, chỉ có một cái rương gỗ dựa vào tường. Tường bên kia kê một chiếc bàn bán nguyệt, trên bàn đặt một chiếc đồng hồ Tây Dương nhỏ. Bày trí vô cùng đơn sơ.
Đến nước này rồi, Mạnh Thanh quả thực rất ngượng, bèn hắng giọng một tiếng rồi khẽ bảo anh: “Tam gia, anh ngủ bên trong nhé.”
Phó Ngọc Thanh đứng cạnh hắn, cười hỏi hắn: “Bộ em sợ đêm hôm tôi chạy mất à?”
Mạnh Thanh dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn anh, nói: “Sợ.”
Cõi lòng Phó Ngọc Thanh như bị thứ gì đó xé ra ngàn lớp, vừa có chút đau, lại vừa có chút ngọt ngào. Anh liếm môi, nói nghiêm túc: “Thế thì để tôi chỉ em cách này nhé. Bao giờ tôi ngủ, em có thể giấu hết quần áo đi.”
Mạnh Thanh không nhịn được cười, cũng không kiềm được khẽ liếm môi. Phó Ngọc Thanh thấy ngực mình nóng lên, một tay cởi cúc áo, nhìn quanh quất một hồi để tính xem nên để áo ở đâu. Mạnh Thanh hắng giọng, nói: “Lên đi, cẩn thận có muỗi.”
Phó Ngọc Thanh liếc hắn một cái, nhưng chỉ cười mà không nói gì, cởi giày lên giường.
Chờ Mạnh Thanh lên giường, mắc xong màn rồi, anh không đợi nổi nữa mà bắt lấy cổ tay hắn, đè hắn xuống giường, cúi xuống hung hăng hôn hắn.
Sao Phó Ngọc Thanh có thể nhịn được nữa đây? Vòng tay ôm lấy hắn, hai người ôm nhau thật chặt, chẳng ai nói một lời, chỉ gấp gáp hôn rất lâu.
Người Mạnh Thanh quả thực rất nóng, qua lớp áo mỏng manh cũng cảm thấy nóng, nhưng cái nóng ấy lại khiến người ta dễ chịu một cách vừa phải. Phó Ngọc Thanh vừa hôn hắn, vừa đưa tay cởi áo hắn. Mạnh Thanh nhẫn nhịn, rồi dứt khoát đẩy tay anh ra tự mình cởi, cởi xong lại cởi hộ anh.
Ánh đèn dầu mù mờ mông lung, Mạnh Thanh hơi khẩn trương, nửa cởi nửa kéo đồ trên người anh ra, Phó Ngọc Thanh thấy thứ bên dưới quần hắn đã cứng một nửa rồi, không khỏi khô ran miệng lưỡi, lòng như có thứ gì cào vào, ngứa ngáy khôn tả.
“… Muốn tôi đến thế sao?” Anh chỉ trêu chọc người trước mắt thôi, vậy mà vừa mới mở miệng đã phát hiện giọng mình đã khàn đặc vì tình dục đến nước nào.
Mạnh Thanh nhìn anh đăm đắm, nắm tay anh không buông, cổ họng khẽ giật, đáp nhẹ tênh, “Muốn.”