Hôm nay là ngày Cao Kim Lam làm kiểm tra, bà đã dậy từ sớm, đang nhặt lá cây ngoài cửa, không có việc gì làm, xem phim nhiều mắt cũng đau, nằm nhiều xương cũng nhức mỏi.
Nói ngắn gọn, chỉ cần có việc gì làm cơ thể sẽ khỏe hơn.
Lúc trước Yến Chiêu nghe mẹ Miêu Tuyết và mấy dì có nói chuyện, nói Kiều Khương chuyển đến đây sống để cho mẹ cô dưỡng bệnh giải sầu, bị bệnh gì anh cũng không rõ lắm, chỉ biết khi anh đến vào ban đêm, trên hành lang thường có tiếng ho khan không ngừng, theo sau đó là tiếng nôn mửa.
Sau khi Kiều Khương xuống xe, hất hất cằm ý bảo anh về đi. Anh hỏi cô hôm nay có muốn lên núi chơi không, cô quay mặt, giọng nói nhàn nhạt: "Không đi, còn có việc."
Việc này, chắc là đi bệnh viện.
Lần nằm viện trước Cao Kim Lan đã làm kiểm tra, cho nên lần tiếp theo kéo dài đến cuối tháng chín, sắp đến tết trung thu, Trương Đông Đao còn nhắn tin là sắp đến tết trung thu rồi, cô nàng sẽ qua đây ăn cơm đoàn viên, Kiều Khương nói được.
Cô không nghĩ đến, còn năm ngày nữa là tết Trung Thu, có lẽ sẽ trải qua ở bệnh viện.
Kết quả kiếm tra của Cao Kim Lan không tốt lắm, vết đen ở phổi mở rộng, u mọc nhiều hơn, phải đổi loại thuốc điều trị khác, vừa nằm viện vừa truyền, tác dụng phụ của thuốc này khá nhiều, bụng đau đớn khó chịu, chân đi bộ cũng ngứa, bị bà gãi ra vệt máu, ban đêm không ngủ yên, ban ngày mắt vẫn mở to nằm đó, nhìn không có tinh thần.
Kiều Khương thảo luận cùng trưởng khoa chủ trị, tính áp dụng biện pháp trị liệu bằng hóa chất, vì phẫu thuật nguy hiểm cao, vị trí của khối u không tiện giải phẫu, mấy vị giáo sư bác sĩ không thể nắm chắc.
Cao Kim Lan không đồng ý nằm viện truyền hóa chất, bà muốn về nhà, muốn đón tết Trung Thu.
Lần đầu tiên Kiều Khương tức giận trước mặt bà: "Mẹ muốn chết sao?! Không trị liệu bằng hóa chất, bác sĩ nói không thể sống được bao lâu nữa."
Gương mặt Cao Kim Lan tái nhợt vì bệnh, cả người như già thêm mười mấy tuổi, mắt bà đỏ bừng, vừa nói nước mắt vừa chảy theo khóe mắt đi xuống, giọng yếu ớt vô lực: "Coi như mẹ xin con được không?"
Kiều Khương nhắm mắt, cô đi ra khỏi phòng bệnh, ở bên ngoài hút hai điếu thuốc, sau đó đi đến văn phòng xử lý thủ tục xuất viện.
"Nghĩ kỹ rồi?" Trưởng khoa hỏi: "Tình huống hiện tại của mẹ cháu tương đối nguy hiểm."
"Cháu biết." Mắt Kiều Khương không chút ánh sáng.
"Được."
Kiều Khương không trở về biệt thự lưng chừng núi, đưa Cao Kim Lan về nhà cô đã mua cho bà ở trung tâm thành phố, Trương Đông Đao đến trước đã gọi dì giúp việc đến quét dọn vệ sinh, còn mua rất nhiều quà, Trần Chúng Thăng cũng đi theo mua hoa tươi trang trí.
Cao Kim Lan nằm viện, Kiều Khương không cho hai người họ đến bệnh viện, Trương Đông Đao rất lo lắng, không biết làm sao để giúp, chỉ có thể ở nhà sốt ruột.
Nghe nói Cao Kim Lan muốn xuất viện, cô nàng cho rằng không có chuyện gì lớn, chờ lúc Kiều Khương vào đến cửa mới phát hiện có gì đó không thích hợp, sắc mặt cô quá kém, nhưng gì cũng không nói, chỉ đi vào toilet tắm rửa.
Cao Kim Lan nói chuyện với Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng một lát, mệt mỏi mới vào phòng nghỉ ngơi, bà lấy sổ tiết kiệm của mình từ ngăn kéo, định chờ lúc Kiều Khương kết hôn, sẽ đưa cho cô coi như của hồi môn. Bà viết mật khẩu sổ tiết kiệm lên giấy, viết thêm chữ: "Của hồi môn"...nhưng nghĩ ngợi, sợ Kiều Khương nhìn không vui, nên lại viết lại tờ khác: "Cho Khương Khương"
Viết xong ba chữ này, bà cầm khung ảnh trên bàn, đó là ảnh Kiều Khương khi còn nhỏ, tầm ba bốn tuổi, buộc tóc hai bên, đôi mắt cười cong cong ngồi trong lòng bà, Cao Kim Lan nhìn một lát, nước mắt rơi xuống.