Dì giúp việc cũng chạy đến, tìm rượu sát trùng và băng gạc giúp băng bó, hỏi anh có thấy choáng không, tí nữa đến bệnh viện xem sao.
Yến Chiêu lắc đầu nói không sao.
Kiều Khương nhận lấy băng gạc trong tay dì giúp việc, không nói gì ngồi dậy lau quanh miệng vết thương của anh, Cao Kim Lan hỏi có phải đi bệnh viện khâu lại không, dì bảo cầm máu là tốt rồi, Yến Chiêu vẫn luôn lặp lại câu: "Không sao."
Kiều Khương lau lau một vòng, cắt cuộn băng gạc ra rồi gập chúng lại, đặt lên trán anh, sau đó dùng băng dính dán lên.
"Đi rửa mặt." Cô nói với anh rồi xoay người đi về phía toilet, dép dính cái gì dấp dính, không biết là máu hay là rượu, cô bỏ dép ra đi chân trần về phòng, vừa đi được vài bước đã bị Yến Chiêu bế ngang lên.
"Đi vào phòng à?" Anh hỏi, thấy cô không trả lời, ôm người đi vào trong phòng, gì anh cũng không hỏi, không hỏi vì sao Trương Đông Đao và hai nam chính lại thế này, cũng không hỏi vì sao lúc nãy Kiều Khương khóa cửa lại, lấy chai rượu đập lên đầu Trình Tất Dự.
Ở trong mắt anh, việc đó giống như Kiều Khương đang bao che cho con mình, cho nên không nhìn nổi anh bị tên khác bắt nạt.
Trong lòng Yến Chiêu đang rất ấm áp, nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh này, anh chẳng nói gì mà sẽ hôn cô một lúc lâu. Kiều Khương nhảy từ ngực anh xuống, cởi áo tắm dài, tìm quần áo thay, xoay người thấy Yến Chiêu vẫn đứng đây, cau mày nói:
"Rửa sạch người anh đi."
Yến Chiêu ừm một tiếng, bảo cô từ từ đã rồi chạy nhanh ra cửa, cầm đôi dép khác đeo vào cho cô, sau đó mới đi đến toilet rửa mặt.
1
Kiều Khương đi lên lầu hai, Trương Đông Đao đang gào lên với Trần Chúng Thăng ở trong phòng: "Sao cậu lại không nói, sao không nói?"
Trần Chúng Thăng vô lực giải thích: "Tớ không biết, không biết gì cả, bây giờ còn vẫn chưa tỉnh táo."
"Trần Chúng Thăng tôi bị cậu hại chết, đời này không muốn nhìn thấy cậu..."
Trương Đông Đao khóc thở hổn hển:"Tôi chán ghét cậu, sao cậu lại khốn kiếp như vậy..."
Kiều Khương gõ gõ cửa: "Là tớ."
Trần Chúng Thăng chạy đến mở cửa: "Kiều Khương, hôm qua tớ và Đông Đao không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là uống say, chơi đố, tuy sau đó không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tớ xác định, chưa làm tổn thương cậu ấy."
Trương Đông Đao che mặt khóc: "Bây giờ nói thì làm gì, lúc nãy cậu vẫn câm."
Kiều Khương đưa khăn giấy cho Trương Đông Đao: "Nhà Trình Tất Dự bị điều tra."
Trương Đông Đao kinh ngạc ngẩng đầu: "Cái gì?"
Kiều Khương thấy cô nàng không cầm khăn, tự mình lau lau mặt cho cô: "Là chú Trương bảo mình mang cậu đến đây, chắc chắn chuyện này có liên quan đến nhiều người, tớ không nghĩ nhà họ Trình đang xảy ra chuyện, anh ta còn đến đây tìm cậu."
Có lẽ trong nhà xảy ra chuyện, lần đầu tiên anh ta bỏ hết mặt mũi, chủ động đi tìm Trương Đông Đao tìm kiếm sự an ủi, trăm ngàn lần không nghĩ tới, mở cửa lại thấy Đông Đao đang nằm trong lồng ngực Trần Chúng Thăng.
Trương Đông Đao ngơ ngác: "Tại sao lại như vậy?"
"Cậu muốn thế nào nói cho tớ." Kiều Khương ném khăn giấy trong tay vào thùng rác, cầm cả bọc khăn giấy ném vào ngực Trương Đông Đao.
"Nếu cậu muốn tớ tha cho anh ta, tớ không báo cảnh sát, nếu không muốn tớ buông tha, tớ cho anh ta đi tù mọt gông."
Ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe cứu thương, Trương Đông Đao che miệng, nước mắt chảy ra:
"Anh ấy bị thương nặng không?"
"Anh ta chửi cậu như vậy, vẫn còn quan tâm việc này?"
Kiều Khương cũng không thấy lạ lắm, nhịn không được đưa mắt nhìn Trần Chúng Thăng ở bên cạnh, rõ ràng cậu bị thương không nhẹ, ngực đều bị đá tím, mặt cũng đầy máu.
"Kiều Khương, cậu thả người đi" Trương Đông Đao khóc lóc tủi thân: "Về sau tớ sẽ không gặp nữa."
2
Bàn tay Kiều Khương đặt trên đầu Trương Đông Đao, xoa nhẹ hai cái:
"Được, cậu ở chỗ này đừng đi đâu, mình sẽ đi xử lý."