• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Khương nghiêng đầu: "Khó chịu liền biến."

Yến Chiêu đối với cô thật sự vừa yêu vừa hận, đôi mắt đen nhánh nhìn cô vài giây, ấn người vào ngực ôm thật chặt.

"Anh khó chịu." Bàn tay to rộng vỗ về lưng cô, giọng nói mệt mỏi: "Nhưng cũng không muốn biến."

Anh nghiêng đầu thơm môi cô: "Nếu em muốn bồi thường cho anh, về sau tối cho anh ôm ngủ, đêm qua anh mất ngủ, nhớ đến em ngủ không được."

Kiều Khương dựa vào đầu vai anh, nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, điều hòa lạnh thổi ra ở trong xe cũng không thể tiêu bớt khí nóng trên người anh, gương mặt dán vào nóng bỏng, độ ấm xuyên qua làn da thấm vào trong lòng cô.

Cơn bức bối trong lòng lập tức phai nhạt.

Nói cho cùng, Yến Chiêu là gì đây.

Cô nâng cằm, nhìn ngắm gương mặt kia, ngũ quan bình thường như bao người, chỉ có đôi mắt đen láy, cười lên răng rất trắng, làm cho làn da càng đen hơn, một tên ngốc thật thà, bị cô bắt nạt không biết bao nhiêu lần, vẫn còn ôm chặt người mình dỗ dành.

8

"Trước kia có phải có người dùng chuyện này lừa gạt em?"

Yến Chiêu vuốt ve mặt cô: "Anh sẽ không gạt em, cũng không lấy chuyện này uy hiếp, nếu em không tin, tìm luật sư lúc nãy, bảo anh ta viết giấy, anh sẽ ký tên, gì cũng để em quyết hết."

Kiều Khương không nói lời nào, đôi mắt đào hoa an tĩnh nhìn anh.

"Vậy anh thề cho em nhé." Yến Chiêu giơ lên tay: "Tôi là Yến Chiêu, đời này nếu dám uy hiếp hay tổn thương Kiều Khương, trời liền đánh..."

"Buổi tối qua mười giờ đến đây." Kiều Khương nói.

Kỳ ghỉ của cô còn gần một tháng nữa, Yến Chiêu không biết.

"Cái gì?" Yến Chiêu sửng sốt, một lát sau mới phản ứng lại, nghĩ ra Kiều Khương đã đồng ý lời anh nói lúc trước —— về sau tối cho anh ôm ngủ.

"Thật sao?" Anh vui vẻ không khép được miệng, giữ hai má cô hôn sâu, hôn đến mức Kiều Khương không thở nổi, cau mày đầy đẩy, không cẩn thận đụng đến miệng vết thương của anh, vậy mà tên này cũng không cảm thấy đau, càng ôm eo cô thật chặt.  Dù sao ở đây cũng là cổng bệnh viện, người đến người đi, Kiều Khương còn ngồi trên người Yến Chiêu lâu như vậy, bên ngoài cũng có người thấy, còn chỉ chỉ trỏ trỏ, Kiều Khương hất cằm bảo anh: "Ôm về chỗ."

"Ừm."

Lúc Yến Chiêu đặt cô về ghế phụ, Kiều Khương nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi đó tên chó má này bế người cô ném một cái thô lỗ, đâu có nhẹ nhàng thong dong như lúc này, nhìn cô ánh mắt cũng trắng ra, đáy mắt nóng bỏng cùng tình yêu. Yến Chiêu vừa mới buông cô ra, cổ áo đã bị Kiều Khương kéo, cô nghiêng người lại gần, tay trái nhẹ nhàng vỗ bốp lên mặt anh:

"Đồ chó."

3

Yến Chiêu: "......"

Anh không hiểu làm sao hỏi: "Sao tự nhiên lại đánh?"

"Lần đầu tiên thấy tôi, vì sao có thái độ đó?" Kiều Khương lôi chuyện cũ ra.

Yến Chiêu: "...... Vì lúc đó thái độ với anh cũng không tốt."

Vừa nói xong, thấy mặt Kiều Khương lạnh xuống, anh cúi đầu hôn hôn môi cô: "Được rồi được rồi, là thái độ của anh không tốt, trách anh."

Anh cài dây an toàn vào cho cô, khóe miệng cong lên cười cười, trước khi ngồi về ghế lái, lại hôn hôn má cô.

Kiều Khương không biết anh đang cười ngây ngô cái gì, mở một bài nhạc, tựa lưng vào ghế nghiêng đầu, nhắm mắt lại.

Cô không ngủ, bài hát tiếng Anh vang lên trong xe, trong đầu cô xẹt qua lời bài hát con bướm say rượu kia, theo sau, khóe môi cong cong vòng lên một độ cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK