Ba Yến mẹ Yến bàn bạc muốn mở cho anh một tiệm trái cây ở thành phố, Yến Chiêu không đồng ý, lo lắng lúc anh không ở đây, ba mẹ xảy ra chuyện gì cũng không biết.
Ba mẹ biết anh có hiếu, đau lòng anh bôn ba đi lại quá mỏi mệt, nhưng Yến Chiêu còn rất vui vẻ, không thấy có gì mệt mỏi, ban ngày bận đến mặt xám mày tro, buổi tối đến trước mặt Kiều Khương, nửa câu cũng chẳng than, chỉ nói ngày hôm nay nhớ cô biết bao nhiêu.
Cửa sắt màu lam được kéo ra, cả người Yến Chiêu dơ dáy đi vào, nhìn thấy người đang ngồi trên giường, ngây ngẩn một lát, sau đó ánh mắt hiện lên niềm vui sướng:
"Sao em lại đến đây?"
Kiều Khương nhéo tấm ảnh chụp, lông mày nhẹ nhàng nhấc lên: "Xâm phạm chân dung, bồi thường nhiều hay ít?"
"Em bảo bồi thường bao nhiêu?." Yến Chiêu cởi quần áo bẩn ra, đóng cửa lại, đi đến giường ngồi xuống ôm chặt lấy cô: "Bồi cả người anh cho em có được không?"
"Hôi chết." Kiều Khương bị mùi quanh thân anh hun đến lông mày nhíu lại, trên người anh mùi gì cũng có, mùi bùn đất, mùi cỏ cây, còn có mùi mồ hôi đàn ông dày đặc.
"Đàn ông đều hôi hám." Yến Chiêu cắn miệng cô, rồi hôn xuống cổ: "Em rất thơm."
Cô véo đầu v* anh, bị véo đã thành quen, cũng không động đậy một chút, còn đưa cổ ra cho cô cắn.
Người này da dày thịt béo, cơ thể toàn cơ bắp, Kiều Khương đẩy cũng không động đậy, véo cũng không được, chỉ dựa lên vai anh, nghe giọng nói khàn khàn của anh:
"Tối nay rất nhớ em."
Mỗi ngày anh đều nói những lời này.
Kiều Khương cho rằng mình nghe sẽ cảm thấy phiền chán, nhưng không có.
"Tối nay muốn ăn gì?" Yến Chiêu ôm eo cô, bàn tay to rộng cách lớp áo lông nhẹ nhàng vuốt ve: "Hay đến nhà anh ăn?"
Kiều Khương nhìn chiếc thùng gỗ khắc quả quýt kia, gật gật đầu: "Được."
Yến Chiêu nắm tay Kiều Khương đi về, trên đường già trẻ lớn bé thấy họ trừng lớn hai mắt, theo sau là câu: "A Đại, chúc mừng, bạn gái cậu đẹp quá."
"Cảm ơn." Yến Chiêu cười lộ ra một hàm răng trắng: "Cảm ơn."
Ba Yến cũng rất bận, trong nhà chỉ có mẹ Yến đang nấu cơm, thấy Kiều Khương đến đây, mẹ Yến chạy nhanh gọi điện thoại cho ba Yến, bảo ông đi mua đồ về, Kiều Khương đến.
Ba Yến nghe thấy vậy, giày cũng không xỏ, ra ngoài một lát mới nhớ lại chạy về đeo giày. Trên đường đi cũng không mang tiền, vừa lúc gặp lão Lý, túm chặt lấy người moi được 324 đồng, cả túi lão Lý không còn một xu. Trong nhà đồ ăn gì cũng có, nhưng ông mua thêm thịt bò, đùi gà, còn mua cả vịt nướng.
Hai vợ chồng làm một bàn lớn đồ ăn, còn sợ chiêu đãi không thịnh soạn, sau khi ngồi xuống, vẫn hỏi Kiều Khương có muốn ăn gì khác không.
Kiều Khương nhìn mười món đồ ăn trên bàn, lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn ạ."
"Vậy cứ tự nhiên." Mẹ Yến múc bát canh nóng cho cô: "Coi như nhà mình, muốn ăn gì nói với dì, cái gì cũng làm được, không biết có thể học."
"Đúng vậy, cháu muốn ăn gì cứ nói, dì không học được thì A Đại sẽ học." Ba Yến chỉ vào Yến Chiêu nói: "Kiều Khương, về sau thằng này không đối tốt với cháu, cứ nói với chú, chú đánh chết nó."
"Đúng, dì cũng đánh nó." Vẻ mặt mẹ Yến hiền lành: "Gầy hơn nhiều so với mùa hè, cháu ăn nhiều vào."
"Cảm ơn." Kiều Khương uống bát canh nóng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khẩn trương của hai người, cô nhẹ nhàng nói: "Uống rất ngon."
Đáy mắt hai ba mẹ cười rộ lên: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi."
Yến Chiêu để môi vào bên tai Kiều Khương nhỏ giọng nói: "Trong bếp hai người nếm không biết bao nhiêu lần, sợ cho muối thành đường."
Kiều Khương nhớ đến Cao Kim Lan, qua 45 tuổi, trí nhớ của bà bắt đầu kém đi, thường xuyên xào rau không cho muối, còn nói chuyện chê cười này cho Kiều Khương nghe. Lúc cô nhớ đến Cao Kim Lan, cảm xúc luôn tối tăm, nhưng hôm nay thì ngược lại, có một loại cảm xúc khác lấn át bên trong cô.
Bình yên, ấm áp.
Là tâm tình ngay lúc này của cô.