Phòng ở lầu một đã được thu dọn sạch sẽ, Trương Đông Đao xuống dưới ăn gì đó rồi lại đi lên lầu, Trần Chúng Thăng vẫn luôn ở bên cạnh.
Kiều Khương về đến nhà tắm xong ăn uống, không lên lầu nhìn một lần, Cao Kim Lan không yên tâm, bảo cô lên xem sao, Kiều Khương như không có việc gì:
"Không sao đâu, hai ngày nữa là tốt thôi."
Trương Đông Đao tính tình đã vậy, không chuyện gì có thể lay động được công chúa, không có tính xấu đỏng đảnh tiểu thư, nếu có thật sự tức giận, cũng rất nhanh tỉnh táo lại.
Hơn nữa, còn có Trần Chúng Thăng bên cạnh, Kiều Khương không cần phải lo lắng.
Cao Kim Lan không nói nhiều nữa, bảo dì giúp việc gọt trái cây mang lên, chờ dì đi rồi, lúc này mới hỏi Kiều Khương: "Con với Yến Chiêu....có chuyện gì"
Bà cũng không thấy lạ, hôm nay Yến Chiêu ôm Kiều Khương đi tới đi lui. Cô cũng không bài xích, hai người không rõ ràng lắm, chỉ là lúc sáng quá loạn nên cũng không tiện hỏi.
"Mẹ không thích Yến Chiêu?" Kiều Khương buông di động.
"Không phải." Cao Kim Lan xua xua tay: "Mẹ chỉ hỏi một chút, hôm nay vì con vỡ đầu chảy máu, nhìn cũng biết nó thật sự thích con, nên mẹ muốn hỏi hai đứa sao lại thành thế này, mẹ thấy con cũng thích nó."
"Con thích Yến Chiêu?" Kiều Khương nhướng mày: "Mẹ nhìn thấy từ đâu?"
"Con không thích, mà giúp người ta băng bó vết thương?" Cao Kim Lan chỉ chỉ vào phòng Trương Đông Đao ở: "Mẹ còn thấy sau khi Yến Chiêu bị thương, dáng vẻ của con tức đến nỗi vọt vào cầm chai rượu đập lên đầu Trình Tất Dự kêu thảm thiết như thế, con nói cho mẹ, con không thích nó, thì là gì?"
"Con ngứa mắt Trình Tất Dự, khó chịu nên đánh cậu ta." Kiều Khương cầm một quả quýt trên bàn bắt đầu bóc vỏ.
1
"Được, mẹ không hỏi nữa."
Cao Kim Lan vỗ vỗ vai cô: "Đứa nhỏ Yến Chiêu này khá tốt, rất thật lòng với con."
Bà chỉ lo Kiều Khương mới đầu cảm thấy mới mẻ, một thời gian sau lại vứt bỏ Yến Chiêu, nhưng không nói ra, chỉ khẽ thở dài.
Kiều Khương không nói gì, cúi đầu lột từng múi quýt, sau đó đặt vào trong tay Cao Kim Lan: "Mẹ, chọn phim xem đi."
Cô không bao giờ nói đến cảm tình của mình với người khác, cũng không nói hết nỗi buồn bên trong, trước mặt người khác cô đã quen đóng cửa lòng mình, cho dù người này là mẹ cô.
1
Cao Kim Lan rất rõ chuyện này, nhưng bất lực, chỉ gật gật đầu: "Được."
Mặc kệ là ai tương lai sẽ ở bên cạnh Kiều Khương, bà chỉ hi vọng sau này cô có thể vui vẻ, hạnh phúc.
Yến Chiêu đến vào lúc mười rưỡi tối, Kiều Khương đang nằm trên giường xem notebook, sếp tổng mới nhập một lô máy móc chữa bệnh từ Đức về, cuối tháng này hàng sẽ về đến xưởng. Trước đó đã có vài khách hàng liên hệ đến để mua số thiết bị này, nhưng lúc đó chi phí quá cao, bệnh viện không chọn chúng, nên sếp tổng vẫn chưa nhập về. Cô đang tìm kiếm thiết bị cùng dòng, phân tích ưu khuyết điểm.
Lúc Yến Chiêu mở cửa đi vào, ngồi bên cạnh yên lặng nhìn cô, đợi hơn mười phút, thấy Kiều Khương vẫn nhìn vào notebook, anh không nhịn được nữa, kéo thiết bị trong tay cô ra, ôm người nằm đè xuống giường.
"11 giờ, nên đi ngủ, ngày mai xem tiếp."
Anh cúi đầu hôn xuống, Kiều Khương đưa tay lên cản miệng: "Không phải bảo ôm ngủ à?"
Yến Chiêu: "......"
Anh liếm lòng bàn tay cô, Kiều Khương ngứa ngáy rút về, anh ngang ngược hôn xuống, như dã thú đoạt lấy, Yến Chiêu dùng một tay cởi áo thun ra, cơ thể rắn chắc áp xuống, hơi thở nặng hề mút cắn môi lưỡi cô.
Anh kéo tay Kiều Khương ấn xuống dưới, đè nặng tay cô xoa nắn cây gậy th*t đã cương cứng, giọng anh ách:
"Cứng thế này thì ngủ làm sao được."