"Để cháu đi."
Cao Kim Lan lo lắng nhìn anh: "Cháu? Đầu cháu vẫn đang bị thương mà."
"Không sao đâu." Yến Chiêu ngồi lên xe cứu thương, quay đầu lại nhìn, Kiều Khương vẫn đang trên lầu hai chưa xuống dưới, y tá đóng cửa xe lại, hỏi Yến Chiêu người bị thương vì vật gì, hôn mê bao lâu rồi.
Đến khi Kiều Khương xuống dưới, xe cứu thương vừa mới rời đi, Cao Kim Lan chạy đến cầm cánh tay cô: "Đông Đao không sao chứ con?"
"Không sao đâu mẹ." Kiều Khương trấn an vỗ vỗ tay Cao Kim Lan:
"Mẹ, con đi ra ngoài một lát, mẹ ở đây."
"Được." Cao Kim Lan rất là lo lắng: "Đừng xảy ra chuyện gì nhé, mẹ sợ."
"Sẽ không có việc gì đâu." Kiều Khương cầm chìa khóa xe, lái xe thẳng vào thành phố, cô gọi điện cho trợ lý bảo cậu ta đưa luật sư đến bệnh viện trước, sau đó đến chỗ Trương Bằng Côn, gặp ông nói qua sự việc.
Trương Bằng Côn cưng chiều phục tùng cô công chúa nhà mình, nghe nói Trình Tất Dự đánh người, đầu tiên lo lắng Đông Đao bị thương, thấy Kiều Khương lắc đầu mới nhẹ nhàng thở ra.
"Được rồi, vất vả cho cháu, chuyện này về sau không cần tham dự nữa."
"Lần này đến, là nói chuyện này." Kiều Khương nói thẳng:
"Đông Đao hi vọng lần này không truy cứu, điều kiện sẽ không bao giờ gặp lại anh ta."
Trương Bằng Côn không nói gì, cúi đầu nhìn cốc cà phê trên bàn: "Sao đảm bảo được sau này nó sẽ không đến làm phiền Đông Đao nữa?"
"Luật sư của cháu đang ở bệnh viện." Kiều Khương đứng lên: "Đòi tiền hay là ngồi tù, cháu nghĩ Trình Tất Dự sẽ đưa ra lựa chọn."
"Kiều Khương, cháu giỏi quá, có dũng có mưu, nếu về sau ở Hoàng Thân không tốt, hãy đến Vân Thịnh, Vân Thịnh luôn mở cửa chào đón." Trương Bằng Côn cười nói.
3
"Cảm ơn chú Trương, nếu về sau không tốt sẽ đến nhờ cậy chú."
Kiều Khương khách sáo nói rồi tạm biệt, xoay người rời đi.
Cô lái xe đến bệnh viện đúng lúc trợ lý gọi điện đến: "Trình Tất Dự đã tỉnh, ở phòng bệnh trên lầu 4, luật sư vẫn đang nói chuyện, anh ta nghe xong không nói gì...còn nữa, Lý Hiệu Lan cũng đến ạ."
Kiều Khương dừng chân: "Cất tài liệu đi, cứ ở đó, Lý Hiệu Lan sẽ nói giúp anh ta."
"Được."
"Yến Chiêu đâu?" Cô hỏi.
"Ai ạ?" Trợ lý sửng sốt, sau đó mới nghĩ lại: "À, anh ấy ở bên cạnh."
"Bảo người xuống đây." Kiều Khương cúp điện thoại, dựa vào cửa xe hút thuốc, cửa bệnh viện người đến người đi, cô chán ghét màu trắng ở chỗ này, ghét áo blouse trắng, càng ghét bầu không khí trầm buồn.
Yến Chiêu đi xuống thấy Kiều Khương hơi bất ngờ: "Sao em lại đến đây? Trợ lý của em nói, chuyện này không tính?"
Anh không rõ lắm vì chuyện này loanh quanh lòng vòng, Kiều Khương cũng không muốn cho anh biết, cô dập thuốc, vỗ vỗ cửa xe: "Anh lái xe."
Yến Chiêu ngồi lên xe, nghiêng đầu nhìn cô, Kiều Khương dựa vào ghế phụ, từ trong túi lấy ra một xấp tiền ném vào ngực anh.
Yến Chiêu xoay người nhìn về phía cô: "Có ý gì?"
"Không có ý gì cả." Kiều Khương kéo khoá túi vào: "Anh bị thương, chỗ tiền này mua thuốc bổ."
Yến Chiêu đưa tay tay nhấc cô từ ghế phụ qua, véo eo ngồi vào lòng mình, đôi mắt đen láy nhìn cô: "Trong lòng em nghĩ gì?"
"Đền bù tổn thất cho anh." Dáng vẻ Kiều Khương bình tĩnh: "Lần sau đừng có lấy chuyện này ra áp chế tôi."
"Anh là loại người như vậy?" Yến Chiêu bực tới mức ngực cũng phập phồng.
"Nhận nó, tôi coi như không phải."
Kiều Khương nâng nâng cằm:"Trên xe có ghi âm, sau này nói lại cũng không được."
Yến Chiêu tức giận đến ngứa răng, giữ gáy cô, ngửa đầu cắn lên môi.
"Kiều Khương."
"Em ỷ vào anh thích em có phải không?!"