Kiều Khương không biết bao giờ người này mới có thể lớn lên, không trả lời tin nhắn, cuối cùng vẫn sai trợ lý của cô mang đến đây.
Cô ngồi trên sô pha, nhìn xung quanh căn phòng, trong không khí còn thoang thoảng mùi rượu vang đỏ, thùng rác có mấy vỏ băng keo cá nhân, đưa mắt nhìn lên, trên bàn trà đặt một túi quýt, bên tai vang lên giọng nói trầm khàn của Yến Chiêu.
—— "Rõ ràng...anh thích em."
Cô bóc vỏ một quả quýt, chậm rãi lột từng múi từng múi nhỏ, sau đó nhét cả vào trong miệng.
Còn rất ngọt.
Lấy khăn giấy xoa xoa ngón tay, sau đó cô gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý, bảo cậu ta làm trước một bản báo cáo nháp, rồi xuống lấy xe đi đến công ty.
Cao Kim Lan nhắn tin đến hỏi cô giữa trưa có về ăn cơm không, một tay Kiều Khương gõ bàn phím, tay kia cầm cà phê lên nhấp một ngụm, sau khi hỏi trợ lý doanh số bán hàng, cầm di động nhắn tin trả lời:
【 Một tiếng nữa con về. 】
Cao Kim Lan nhắn lại: 【 Được, lái xe chậm thôi. 】
"Kiều Tổng, con gái sếp tổng hôm trước đến công ty, cãi nhau với sếp tổng một trận." Trợ lý ôm notebook đứng một bên, nói đến chuyện này, hơi do dự:
" Cô ta nói..."
"Nói xem." Kiều Khương dừng động tác, nhấp thêm ngụm cà phê, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên mặt cậu ta: "Mắng chửi tôi?"
Trợ lý: "...... không phải."
Kiều Khương nhướng mày: "Thạch Tổng biết không?"
"Thạch Tổng không ở công ty, chắc có nghe nói lại." Trợ lý thật cẩn thận nói: "Cô ta nói sớm muộn cũng đá sếp ra khỏi Hoàng Thân."
"Ờ." Kiều Khương lạnh nhạt, tiếp tục gõ bàn phím viết báo cáo.
Trợ lý không đoán được cô nghĩ gì, ôm cứng notebook, dáng vẻ giống như hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột.
Kiều Khương gửi báo cáo vào hòm thư cho Thạch Khang Thành, cầm chìa khóa xe rời đi, trợ lý đi theo phía sau cô hỏi: "Chị muốn đi ăn cơm ạ? Em gọi hay đến tiệm ăn?"
"Tôi về nhà." Kiều Khương cầm lấy notebook xem qua, xác định về sau không có hành trình nào nữa, đưa lại cho trợ lý: "Tôi vẫn đang nghỉ phép, có việc gì đi tìm sếp nhỏ, nếu cậu ta không giải quyết được thì lại đến tìm tôi."
"Vâng ạ."
Kiều Khương gọi một người lái thay, cô quá mệt mỏi, muốn ngồi ghế sau ngủ một lát, lúc đến biệt thự lưng chừng núi, chưa xuống xe đã nghe thấy giọng nói của Trương Đông Đao:
"Cậu sao thế, mình nhắn tin cả đêm cũng chẳng thấy trả lời."
Kiều Khương bước xuống nhảy nhảy hoạt động chân cẳng, cầm túi xách ném vào ngực cô nàng, sau đó đi vào: "Ăn cơm rồi?"
"Còn chưa ăn, chờ cậu chứ." Trương Đông Đao kéo kéo cổ áo cô:
"Cổ cậu bị sao thế?"
Kiều Khương trực tiếp nắm cổ áo kéo hẳn xuống ngực, cho cô nàng xem dấu vết đàn ông gặm cắn, Trương Đông Đao thẹn thùng nhanh che ngực cô lại: "Cậu làm gì?"
"Không phải cậu muốn nhìn à?" Kiều Khương thu tay về, sóng vai đi cùng cô nàng vào trong.
"Ai thế?" Trương Đông Đao rất tò mò: "Tớ còn tưởng người ở đây cơ."
"Cậu nghĩ là ai?" Kiều Khương đi vào nhà thay giày, chào hỏi mẹ cô, dì giúp việc, còn cả Trần Chúng Thăng đang ngồi trên sô pha.
"Tên đen thui trên núi."
Trương Đông Đao nhỏ giọng nói: "Cậu không biết, tối qua anh ta lại đây tìm Trần Chúng Thăng, sắc mặt đen đến đáng sợ, người còn cao, cơ bắp to như vậy, nhìn qua còn tưởng muốn đánh người, nhưng cái tên Trần Chúng Thăng cũng ngốc, còn tưởng anh ta tới tìm mình, hỏi anh ta có ý gì, có phải muốn đánh nhau không."
"Sau đó?" Kiều Khương đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước, vặn ra uống hai ngụm.
"Làm gì có sau đó, tớ chạy ra bắt Trần Chúng Thăng xin lỗi, người kia tâm tình lại vui vẻ, còn cười với bọn mình rồi đi."
Trương Đông Đao nheo mắt lại, chỉ vào cô nói: "Vì thế tớ đã đoán ra, khẳng định anh ta cho rằng Trần Chúng Thăng đến đây tìm cậu, nên ghen, đúng không hả?"
Trong đầu cô bỗng nhiên xẹt qua câu nói trong điện thoại của Yến Chiêu:
"Kiều Khương, anh đang ghen."
Cô đóng tủ lạnh, cầm đồ uống đi về phía sô pha: "Tối cho cậu gặp."
Trương Đông Đao hưng phấn kêu lên: "Thật hả? Là anh ta sao? Trần Chúng Thăng! Tớ với cậu đánh cược!"
"Đánh bạc không tốt." Vẻ mặt Trần Chúng Thăng lo lắng sốt ruột.
"Cậu có đánh cược không?" Trương Đông Đao mắt tròn xoe trừng cậu.
"...... Đánh cược." Trần Chúng Thăng lấy ra tờ 100 đồng trong ví, chần chừ hỏi:
"Đánh cược cái gì?"
"Cậu đừng có hỏi nhiều, cứ cược là được rồi." Trương Đông Đao không có tiền lẻ, rút ra từ ví của cậu ta một 100 đồng nữa, đặt lên bàn trà: "Được, đánh cược cái này."
Trần Chúng Thăng: "...... đó là tiền của mình."
Trương Đông Đao: "Cậu có đánh cược hay không!"
Trần Chúng Thăng: "...... có."