Cao Kim Lan cầm miếng dưa hấu đưa cho Kiều Khương.
Kiều Khương nhận lấy cắn một miếng: "Vâng."
Cao Kim Lan đang muốn nói chuyện, nhưng nghiêng đầu ho khan, bà đặt đĩa trái cây xuống, vội vã đứng lên chạy về phía cửa sổ, ho xong lại quay trở về.
Kiều Khương cầm miếng dưa hấu, nhìn bà ho đến cong cả người, biết bà không muốn để cô thấy nên mới chạy xa như vậy, vì thế lúc Cao Kim Lan xoay người về phía này, cô quay đầu nhìn về hướng khác.
Những ngày nằm viện đó cũng vậy, không kêu khó chịu, mà lo lắng Kiều Khương không ngủ được, bảo cô về nhà ngủ nghỉ cho tốt. Ngay cả khi dọn về đây, bà cũng chọn phòng cách phòng Kiều Khương khá xa, sợ tiếng ho của mình ảnh hưởng đến cô.
"Ăn cơm." Trương Đông Đao đi lại ôm bả vai cô: "Nghĩ cái gì thế?"
Kiều Khương lắc đầu: "Đi thôi, ăn cơm."
Mắt Trần Chúng Thăng còn ứ máu bầm, nhìn rất doạ người,lúc cậu ta dọn về đây, mẹ cô luộc trứng gà chườm nóng, còn tìm thuốc bôi cho cậu, vừa mới ăn cơm xong, lại kéo Trần Chúng Thăng đến sô pha, lấy thuốc mỡ bôi lên.
Trần Chúng thăng cười vẻ mặt ngu ngơ: "Dì Lan, dì với mẹ con giống nhau, rất tốt với con."
Cao Kim Lan cười cười: "Cái thằng bé này, mẹ con chắc chắn là tốt hơn dì chứ."
"Dì Lan, dì đừng khiêm tốn."
Trương Đông Đao ghé vào sau vai Cao Kim Lan, ôm cổ bà nói: "Dì là người mẹ tốt nhất, dịu dàng hiền hậu, còn rất đẹp nữa."
Cao Kim Lan cười không ngừng: "Hai đứa con miệng ngọt quá."
Kiều Khương ngồi trên bàn cơm, tay chống cằm, ánh mắt lặng yên nhìn một màn này, dì giúp việc đến thu dọn bàn ăn hỏi cô, sao ăn xong vẫn còn ngồi đây?
Kiều Khương không nói lời nào.
Dì giúp việc lo mình nói gì đó sai rồi, không lên tiếng nữa, cầm khăn lông lau sạch bàn, đi vào bếp rửa chén.
Kiều Khương không muốn quấy rầy hình ảnh tháng ngày yên bình kia, cô ngồi trên bàn cơm nhìn Cao Kim Lan cùng Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng nói chuyện phiếm, tiếng cười rộn ràng truyền đến, cô không qua đó, đứng dậy đi đến toilet tắm rửa, vào phòng ngủ bù.
Nhờ phúc của Yến Chiêu, cô ngủ rất ngon, không phải uống rượu, không cần uống thuốc, ngủ một giấc tỉnh lại, còn nằm trên giường phát ngốc.
Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng đang ở lầu hai ko biết chơi cái gì, Cao Kim Lan đang xem phát sóng trực tiếp trên di động, Kiều Khương ngồi vào bên cạnh bà, thò đầu qua xem, là một nhà sáu người đang biểu diễn tài nghệ, ông bà cha mẹ, con trai con gái, hoà thuận vui vẻ.
Cao Kim Lan cười nói: "Con xem, cái đứa nhóc này thông minh quá."
Kiều Khương nghe thấy cũng chẳng có biểu cảm gì.
Cô luôn gây mất hứng như vậy, không có cách nào cộng tình, những thứ tốt đẹp ấm áp, trước sau cách cô một trời một vực, cô nhìn thấy được, lại không có được.
Cao Kim Lan buông di động, kéo cánh tay Kiều Khương nói: "Con đừng nghĩ nhiều, mẹ không có ý thúc giục con, mẹ chỉ lo lắng..."
Lo lắng sau khi bà đi rồi, Kiều Khương sẽ chỉ có một mình, có lẽ lại yêu đương vài lần, nhưng kết quả vẫn giống nhau.
"Con rất tốt." Kiều Khương dựa vào trên vai bà. "Đừng lo lắng cho con."
Đã rất tốt.
Về sau có thể tốt hay không tốt, không quan trọng.
Cao Kim Lan gật gật đầu: "Được, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Trương Đông Đao từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Kiều Khương, chạy như bay đến hỏi: "Đêm nay bọn mình ăn lẩu đi?"
Kiều Khương không có ý kiến, Cao Kim Lan càng vỗ tay đồng ý, bà thích nhìn bọn trẻ đông vui ăn cơm, càng nhìn càng vui hơn.
Trần Chúng Thăng trên phòng tập gym ở lầu hai hít đất, rồi đến gập bụng, từ trên đó xuống đến nơi, ngồi ở sô pha thở hổn hển.
Trương Đông Đao ghét bỏ nói với Kiều Khương: "Cậu ấy vừa tập tạ tay, có tí vậy mà kêu với mình là tay muốn đứt đến nơi."
Hai từ muốn đứt giống như luồng tia sáng đánh vào trong não Kiều Hương, ký ức như miệng cống bị mở ra, trong đầu cô hiện ra hình ảnh, dòng nước ấm áp chảy xuống, người đàn ông vai rộng eo thon, gương mặt vừa đen lại cứng rắn, anh thở hổn hển cắn cổ cô, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, giọng nói anh ách:
2
—— "Buông tay, đứt bây giờ!"
Kiều Khương khẽ nhếch khoé môi, cô lấy di động ra nhắn tin cho gã cho má, chỉ có hai chữ: 【 lại đây. 】