Kiều Khương thiếu chút nữa bị Yến Chiêu làm chết, rõ ràng làm xong hai lần bảo đi ngủ, tắm xong về giường Yến Chiêu lại đè lên người cô làm, Kiều Khương đang chổng mông trên giường, người đàn ông thúc vào từ phía sau lưng, cong lưng xuống va chạm, chọc vào rút ra giữa hai cánh mông cô, hai bên mông thịt đỏ bừng run rẩy.
Kiều Khương bị cao trào làm cho tâm trí rối loạn, bắt lấy khăn trải giường bị thúc về đằng trước, cổ họng là tiếng kêu rên ưm a. Khoái cảm nặng nề, một lát lại cao trào một lần, khăn trải giường đều ướt đẫm, trong phòng tràn ngập mùi nước dâm và tinh dịch.
Yến Chiêu ngậm lấy môi cô, giọng nói trầm khàn gợi cảm: "Bị thấy rồi!"
Anh vừa nói vừa mạnh mẽ đỉnh vào bên trong, quy đầu to lớn thúc sâu đến tử cung, sau đó rút ra, lấy lực lại chọc mạnh vào, đem vách thịt bên trong bị ép ra đầy nước lép nhép, tuần hoàn lặp đi lặp lại, không biết mệt mỏi.
Kiều Khương cũng không ngại Trương Đông Đao hay Trần Chúng Thăng nhìn thấy, chỉ cần không phải Cao Kim Lan là được. Chẳng qua Trần Chúng Thăng hơi ngốc, có khi vì phản ứng của Trương Đông Đao, mà qua đây tìm đáp án.
Cô thở dốc đẩy đẩy cánh tay của Yến Chiêu: "Khóa cửa."
"Chắc không có ai đến." Anh lật người cô lại, ôm người vào trong ngực, dương v*t ướt đẫm rút ra, lại cắm vào, cắm đến mức cô không ngừng run rẩy. Lúc anh đỉnh vào, dùng sức mạnh vô cùng, Kiều Khương bị chọc cho không nói nên lời, họng chỉ bật ra tiếng rên rỉ, trong phòng chỉ còn tiếng bạch bạch bạch bạch dâm dục, chờ đến lúc anh bắn xong lại ôm Kiều Khương đi tắm bồn, vừa ra đến gặp ngay Trần Chúng Thăng đến đây tìm đáp án.
3
"......"
Kiều Khương xốc mí mắt lên nhìn Trần Chúng Thăng, không thấy lạ lẫm khi tên ngốc này xuất hiện ở đây, cô mệt đến mức không buồn nói, xua xua tay, Trần Chúng Thăng chạy trối chết lên trên lầu.
"Vì sao cậu ta đến đây?" Yến Chiêu không hiểu, chẳng lẽ Trương Đông Đao gọi cậu ta đến đây xem hai người làm?
Anh bị ý nghĩ này dọa sợ.
Kiều Khương không biết trong đầu Yến Chiêu nghĩ gì, nếu biết, chắc muốn cắn cổ anh một cái, mắng chửi một câu.
Yến Chiêu ôm Kiều Khương đi về phía toilet, thấy cô không cáu, liền một tấc lại muốn tiến thêm một thước, một bên tắm rửa cho cô, một bên ăn vú cô. Kiều Khương không biết anh lấy đâu ra nhiều tinh lực mạnh mẽ, giống như động vật động dục, làm nhiều lần như vậy mà vẫn có thể cứng.
Cô nắm lấy dương v*t lần nữa cương lên của anh, vặn về hướng ngược lại: "Có ngủ hay không?"
Yến Chiêu đau đến mức hít sâu một hơi: "Ngủ, ngủ, ngủ ngay."
Kiều Khương buông lỏng tay.
Yến Chiêu cúi xuống cắn miệng cô: "Rất đau!"
Kiều Khương lại túm hai quả trứng: "Lần sau bóp cái này."
"Cái này cũng đau." Anh nhanh tay lấy về hai quả trứng, sợ Kiều Khương động tay.
"Em vẫn nên cắn anh thôi." Anh chỉ vào cổ mình, trên đó là những dấu răng đủ hình dạng đêm nay cô đã cắn.
Kiều Khương không còn sức cắn nữa, mí mắt sụp xuống dựa vào vai anh, giọng nói anh ách:
"A Đại, mệt rồi."
"Được, ngủ." Yến Chiêu cười cười bế cô lên, lấy khăn tắm bọc lấy cơ thể, lau khô, ôm cô đi vào phòng, khăn trải giường đã ướt hết, anh kéo xuống ném lên sàn nhà, lấy chăn trải ra giường, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Anh nằm theo xuống, tắt đèn, kéo người vào trong ngực.
Kiều Khương không có thói quen bị người khác ôm ngủ, nhưng ý thức mơ hồ, sức giãy giụa còn chẳng có, nên mệt mỏi dựa vào lồng ngực anh ngủ rồi.
Lúc này Yến Chiêu lại không ngủ được, tưởng tượng tương lai sau này mỗi ngày đều có thể ôm Kiều Khương ngủ, phấn khởi như được tiêm máu gà, anh ôm Kiều Khương hết ôm lại hôn, hai tay sờ sờ eo cô, lúc lại đưa lên vuốt ve gương mặt.
Lạ lẫm không sao hiểu được.