Kiều Khương cũng có nghĩ đến.
Nhưng nỗi nhớ của cô và Yến Chiêu không quá giống nhau, anh là nhớ cô, còn cô chỉ vừa khéo nhớ đến anh.
Yến Chiêu động tình hôn cô: "Anh tưởng em sẽ nói không."
Anh ôm cô thật chặt, cơ ngực dán chặt chẽ vào nhau, tiếng tim đập thịch thịch làm cô tê dại. Kiều Khương lười mở miệng giải thích, bị hôn thoải mái cực kỳ, xoang mũi hừ hừ.
"Kiều Khương." Yến Chiêu thấp thở gấp gọi tên cô, dương v*t cứng rắn nhiều lần chọc đến chỗ sâu nhất, lúc cô ngẩng đầu lên rên rỉ, anh lại cúi đầu ngậm môi cô nuốt hết tiếng nức nở vào miệng, sau đó thẳng lưng đẩy hông, làm cô sắp bị dìm chết đuối trong khoái cảm, không có cách nào kiềm chế.
Trên sô pha tất cả đều là nước dâm.
Kiều Khương trần truồng ghé trên sô pha, cả người như ngất đi, cơ thể trắng nõn tràn đầy dấu vết mờ ám, mông đều là dấu tay của đàn ông, trên eo là một bãi tinh dịch, hình ảnh dâm dục cực điểm.
Yến Chiêu đi một vòng, tìm trong ngăn tủ thấy hòm thuốc, lấy băng keo cá nhân ra dán lên vết xước ở lòng bàn chân cô, sau đó ôm người vào toilet tắm rửa, Kiều Khương tỉnh táo vài giây, ngón tay chỉ chỉ vào bồn tắm, Yến Chiêu thả người vào đó, vặn nước cho cô.
Kiều Khương ấn ấn cái nút, nằm ở bồn tắm mát xa, dáng vẻ cao cao tại thượng, mặc dù mắt vẫn chưa mở, nhưng trước sau khí chất vẫn sang chảnh.
Yến Chiêu lau rửa sạch bãi vừa chiến đấu xong đi vào, thấy dáng vẻ này, nhịn không được đi đến bên cạnh bồn tắm, cúi người hôn hôn miệng cô, Kiều Khương nhăn mày, vì mệt mỏi quá nên cô chỉ hơi né sang một bên, lại tiếp tục ngủ gật.
Yến Chiêu đưa tay thử nước, tìm khăn lông đắp lên ngực cô. Lúc này mới ra thu dọn phòng khách, trên thảm còn có chai rượu, kỳ lạ ghê, thảm này không thấm nước, rượu cũng không ngấm được vào lớp vải, còn chảy xuôi ở hoa văn trên mặt thảm.
Anh cầm khăn lông hút khô rượu vang đỏ, cẩn thận xem xét có mảnh nhỏ bị vỡ không, chờ anh dọn dẹp xong, lúc này mới phát hiện có người máy lướt qua chân mình, đi đến phía dưới bàn trà, bắt đầu làm việc.
1
Yến Chiêu: "......"
Anh nằm sấp xuống nhìn vào bên dưới, người máy đã tìm thấy mảnh nhỏ chai rượu, còn báo cáo: "Cô chủ, kiểm tra có mảnh vỡ thủy tinh, xin người hãy đi vào khu vực an toàn, đừng đi lại lung tung."
Yến Chiêu cảm thấy mới mẻ, kêu nó: "Xin chào? Xin chào? Mày có thể nói?"
1
Máy quét rác hút sạch phía dưới sô pha, lại lần nữa lướt qua chân anh, đi vào phòng ngủ quét tước, âm thanh máy móc truyền đến: "Phòng khách đã quét xong."
Yến Chiêu cảm thấy mình giống một thằng ngốc, may mà Kiều Khương không thấy, anh vỗ vỗ chân đứng dậy, đem túi sủi cảo vào bếp hâm nóng.
Lúc từ nhà Kiều Khương trở về, ba Yến mẹ Yến cũng bắt đầu làm vằn thắn, Yến Chiêu nói tối sẽ canh gác rồi ngủ ở kho hàng, mẹ Yến đưa cho anh một túi sủi cảo, bảo anh đêm ăn lót dạ, chỗ kia của anh có chỗ nấu nước, muốn ăn chỉ cần đun nóng lại.
Làm sao mà mẹ Yến biết được thật ra Yến Chiêu không gác đêm, mà lái xe tải đi tìm Kiều Khương. Lò vi sóng đinh một tiếng, Yến Chiêu lấy sủi cảo ra, rửa sạch hai chén ăn cơm, chia làm hai phần, sau đó đi vào toilet gọi Kiều Khương dậy ăn một chút.
Lúc đi qua bồn rửa tay, anh thấy lịch tường treo ở đó, giơ tay lật xem vài tờ, mỗi tờ đều chi chít chữ, là hành trình hàng ngày của cô: Họp, đi công tác, đi nhà xưởng, ăn tiệc, tổng giám này mời tổng giám kia mời, thứ bảy chủ nhật vòng màu hồng, còn có một tờ lịch ghi chú ngày 16: Sinh nhật mẹ.
Yến Chiêu ghi nhớ ngày này, thu tay về đi đến trước bồn tắm, cúi người chạm nhẹ mặt cô: "Kiều Khương?"
Cô đã ngủ rồi, yên tĩnh nhắm mắt trong bồn tắm, sườn mặt nghiêng sang một bên, hơi thở đều đều.
Yến Chiêu ngồi xuống nền gạch, cúi đầu nhìn mặt cô.
Càng nhìn càng thích.