• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau Kiều Khương ngủ đến chiều mới dậy, tắm rồi đi đến phòng khách, vừa lúc thấy Cao Kim Lan đang cùng Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng uống trà chiều, đó là thói quen của Trương Đông Đao khi ở nhà, thích uống trà và ăn bánh ngọt vào buổi chiều, một ly hồng trà, nếu có hứng sẽ kéo một bản nhạc violon.

Trần Chúng Thăng bị đánh mặt vẫn còn bầm tím, chắc dì giúp băng bó, dán đầy băng cá nhân, trong tay đang cầm cái nhíp, gắn lại từng mảnh chén sứ mà dì làm vỡ. Trong nhà cậu kinh doanh bất động sản, ba Trần chỉ mong cậu cá chép hóa rồng, đưa đi nước ngoài học tập, hi vọng con mình học thành tài, ai ngờ, cậu ta chỉ thích một chuyện ngoài việc học, đó là những đồ vật bị vỡ nát mà rơi vào tay, đều sắp xếp chúng có thể trở về nguyên trạng, vợ chồng Trần gia hận rèn sắt không thành thép, đã sớm từ bỏ, chỉ cần ở bên ngoài không gây chuyện không gặp rắc rối là tốt rồi, về sau có đi làm hay không cũng không quan trọng, dù sao trong nhà cũng nuôi được.

Bên ngoài cửa sổ thời tiết hơi âm u, như muốn mưa, Kiều Khương đi đến phòng bếp tìm đồ ăn, dì giúp việc vừa lúc nấu xong canh gà hầm, múc cho cô một bát, Kiều Khương uống hai ngụm, muốn ăn gì đó nhưng chỉ ăn được nửa phần thịt gà.

Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng đều xấu hổ khi đối mặt với Kiều Khương, lúc cô đi ra, hai con người ngây thơ ánh mắt cũng không dám đưa đến Kiều Khương, Trương Đông Đao đã bị  đả kích lớn nhất trên đời này, là tối qua làm khán giả nhìn hiện trường Kiều Khương và Yến Chiêu...giường chiến. Tối qua mặt cô nàng đỏ như máu, vọt về trên lầu còn đi nhầm phòng, trực tiếp trèo lên giường Trần Chúng Thăng, lúc cậu  phát hiện trên giường có người, cô nàng cũng không ngại, chỉ giơ chân đạp Trần Chúng Thăng xuống đất.

Trần Chúng Thăng: "???"

Cậu thật ngốc, hỏi cô nàng có chuyện gì xảy ra, Trương Đông Đao không nói gì, chỉ chui vào chăn đắp kín đầu, còn sai cậu ta cởi dép cho mình.

Trần Chúng Thăng nhận mệnh cởi dép, sau đó mới đi xuống xem có chuyện gì, ai ngờ, vừa đi xuống đã gặp một màn xấu hổ như thế, Yến Chiêu chưa mặc gì, còn tùy tiện ôm Kiều Khương từ trong phòng đi ra, hai người nhìn là biết vừa làm xong chuyện gì, Trần Chúng Thăng lập tức đoán được Trương Đông Đao đã nhìn thấy gì, mặt mình cũng đỏ thấu.

Kiều Khương ăn xong, ngồi lên sô pha, Cao Kim Lan hỏi có phải cô lại bị dị ứng không, sao trên cổ nhiều vết hồng thế, trà từ miệng Trương Đông Đao chút nữa phun hết ra ngoài, cô nàng ho khụ khụ vài tiếng rồi lấy khăn giấy lau miệng, mắt liếc Kiều Khương.

Cô "Vâng" một tiếng, dáng vẻ lười biếng, tối qua ngủ rất ngon, mơ cũng không mơ thấy gì, chỉ là hơi mệt.

Yến Chiêu như chó động dục, sáng trước khi đi lại đè lên người cô làm một lần, nói là anh sẽ bắn nhanh thôi, lại làm Kiều Khương chết khiếp, lúc này còn không đi nổi, hai cái đùi nhức mỏi như sắp hỏng, không còn sức làm gì.

5

Cao Kim Lan cầm thuốc mỡ đến bôi cho Kiều Khương, lại hỏi Trương Đông Đao xem trên người cô nàng có vết gì không, cô nàng điên cuồng xua tay, mặt và vành tai đỏ lên, mặt Trần Chúng Thăng cũng đỏ theo.

Thấy vậy Kiều Khương cảm thấy rất vui, cố ý hỏi cô nàng: "Tối qua tìm tớ có việc?"

Cô không nói gì còn tốt, vừa nói câu này ra, trong não Trương Đông Đao lại hiện lên hình ảnh Yến Chiêu đang đè lên người Kiều Khương mà làm, cô che mặt lại lắc lắc đầu: "Không có không có!"

Kiều Khương chuyển ánh mắt qua mặt Trần Chúng Thăng, cả mặt cậu ta sắp quay về sau lưng, "Tớ, tớ cũng không có."

"Hai cái đứa này làm sao vậy?" Cao Kim Lan khó hiểu.

"Ai biết được." Kiều Khương dựa cả người vào trên sô pha, Trương Đông Đao không nhịn nổi nữa, đến bên tai cô nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, tớ sai rồi."

"Sai chỗ nào?" Kiều Khương hỏi.

Trương Đông Đao: "......"

Cô nàng xấu hổ buồn bực không thôi: "Kiều Khương!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK