Ngồi ở trên cao, Vưu Thiên Nhận xen vào nói: “Tốt lắm! Hiện tại Tử Chương là đệ tử của lão phu, chuyện này hắn biết cũng không sao.”
Một câu nói biểu lộ hết bản tính bao che khuyết điểm, bênh vực người mình của vị sư tổ đáng kính.
Phù Ngọc đối với việc tiết lộ bí mật sư môn vốn cũng không có tính toán gì, chỉ cười cười rồi thôi, không hề tiếp tục dây dưa.
Thẳng thắn mà nói, Phù Ngọc đối với Doãn Phiêu Nhi không có chút ấn tượng nào. Chỉ vì hơn hai mươi năm trước, lúc nàng rời phái Thánh Trí chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng năm, tư chất bình thường, không có bất kỳ điểm nào xuất chúng.
Ngẫu nhiên trước đó không lâu Phù Ngọc sửa sang lại tên đệ tử trong lúc tình cờ đã gặp tên nàng, họ Doãn ở Tây Nam hết sức hiếm thấy, cho nên hắn lập tức liền nghĩ đến Doãn Tử Chương.
Hiện tại lại nghe hắn từ mẫu thân biết đến ‘Tủy Băng Quyết’, liên tưởng đến bên trên danh sách có đệ tử,từng có nói tới Doãn Phiêu Nhi ở phái Thánh Trí,vẫn một mực ở núi Tuệ Lữ thay đại đệ tử nhập thấtcủa chưởng môn tiền nhiệm quản lý động phủ, lập tức liền bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng mà vì sao Doãn Tử Chương lại mang họ mẹ? Một nữ tu sĩ tư chất bình thường lại có thể sinh ra thiên tài tuyệt đỉnh như vậy, thì phụ thân của hắn là loại người kinh khủng đến mức nào?
Trong lòng Phù Ngọc vô cùng tò mò, nhưng nếu ông tiếp tục truy vấn, hiển nhiên Vưu Thiên Nhận sẽ cho là ông rắp tâm làm khó đệ tử bảo bối của lão. Cho nên hắn rất thức thời đem chủ đề kéo về phương hướng ban đầu.
Khi tổ sư sáng lập ra phái Thánh Trí xuống núi lịch lãm, lúc tình cờ đã chiếm được chút tin tức về địa điểm cất giấu bảo tàng của Băng Hỏa Thần vương. Hắn liền cùng với mấy vị hảo hữu chí giao hao hết tâm lực, cuối cùng đã đem phạm vi thu gọn lại ở phía Tây Nam, cũng chính là nơi này.
Mấy vị bạn hữu chí giao này chính là tổ sư sáng lập ra tam đại môn phái còn lại ở Tây Nam. Chẳng qua bởi vì đủ loại biến cố sau này, nên hậu nhân của ba phái còn lại đã không còn biết bất kỳ điều gì về cái bảo tàng này nữa.
Có tổ sư gia Thánh Trí phái lưu lại di ngôn, cộng thêm qua nhiều đời chưởng môn cố gắng, rốt cục một lần nữa thu nhỏ phạm vi lại. Có thể nói, thời điểm bảo tàng lại được thấy ánh mặt trời đã không xa!
Hiện tại, vấn đề lớn nhất là để mở ra bảo tàng của Băng Hỏa Thần vương, thì cần phải có năm kiện bảo vật. Trong đó hai kiện đã sớm bị tổ sư gia tìm được, một là bảo vật trấn sơn của Thánh Trí phái “Diệu Âm Ngọc Hoàng” , một kiện còn lại là “Thiên Tinh Như Ý”. Năm đó nó bị tặng cho phái Phách Thiền làm tín vật giao hảo. Lần này tại đại hội Đoạn Tiên cốcphái Phách Thiền lấy phần thưởng ra làm mồi nhử, rốt cục nó đã danh chính ngôn thuận trở lại trên tay pháiThánh Trí.
Về phần ba kiện bảo vật khác, theo thứ tự là “Ngân giao phất trần” , “Long cốt tinh la bàn” cùng “Bát Bảo Tử Vân hốt”, sau nhiều lần tìm kiếm nhưng vẫn không rõ tung tích.
Nhưng gần đây, sóng ngầm trong Tấn Tiềm đại lục lại bắt đầu khởi động, các đại tông phái liên tiếp có động tĩnh. Nghĩ đến đại loạn sắp tới, lúc này ra ngoài du lịch một phen, nói không chừng có thể có thu hoạch lớn.
Cơ U Cốc nghe xong lời của Phù Ngọc, rất nhanh liền hiểu được ý tứ sư phụ cùng chưởng môn, là muốn phái bọn họ xuống núi lịch lãm, tìm kiếm tung tích ba kiện bảo vật này. Chẳng qua chọn thời cơ lúc này thật sự có chút lạ.
Vưu Thiên Nhận cùng Phù Ngọc trao đổi ánh mắt, rốt cục nói thẳng: “Vốn là vi sư cũng không nghĩ hiện tại đã phái các con xuống núi. Nhưng người Tông môn đến, khí thế hung mãnh. Trước mắt còn không biết mục đích của bọn họ đến đơn giản chỉ là mở rộng thế lực, hay đã biết một chút tiếng gió . Bất kể như thế nào, thì thực lực tông môn quá mạnh mẽ, phái Thánh Trí ta còn chưa đủ thực lực để có thể cùng bọn họ chính diện đối kháng. Hơn nữa các con tiếp tục lưu lại trên núi cũng không có chỗ tốt, còn không bằng ra cửa mở rộng kiến thức, cũng là một cơ hội tốt để tôi luyện đạo tâm. Các con hiện tại tu vi không cao, đi ra ngoài lịch lãm cũng không quá mức gây chú ý. Vừa vặn càng dễ dàng hành động.”
Trừ Chu Chu ở ngoài, thì bốn đệ tử còn lại đối với chuyện xuống núi lịch lãm này hưng phấn không thôi. Chẳng qua trong lòng Chu Chu còn đang hi vọng có vài tia may mắn. Nàng không phải là đệ tử chính thức của Vưu Thiên Nhận, lại không có căn cơ pháp lực, Vưu tổ sư có bắt nàng hạ sơn cũng chỉ làm chậm tiến độ của mọi người . . . . . .
Mặc dù cùng Doãn Tử Chương tách ra nàng có chút không muốn. Thế nhưng cuộc sống trên đỉnh Ứng Bàng vô cùng thoải mái a! Luyện đan, cất rượu, nấu cơm, không có đội trưởng nhà lao kiêm đại ác nhân Doãn Tử Chương quản thúc sai sử, quả thực nhàn tản sung sướng hơn cả thần tiên.
“Chu Chu ngươi cũng cùng đi chứ!” một câu nói của Vưu Thiên Nhận bay tới, giáng một đòn sấm sét vào Chu Chu đang đắm chìm trong ảo tưởng chốn thần tiên.
Nàng nhìn về sư phụ cầu cứu. Trịnh sư phụ trầm ngâm chốc lát, phun ra hai tiếng làm cho nàng hoàn toàn tuyệt vọng: “ Cũng tốt”.
Tốt? Bọn họ thấy nơi nào tốt chứ ? Sao nàng một chút cũng không nhìn thấy được đây?
Thạch Ánh Lục vui vẻ ôm bả vai nàng, cười tủm tỉm: “Tốt, tốt! Có Chu Chu theo ta thật tốt!”
Ngươi cùng Nhị sư huynh nhà ngươi là tốt rồi, cần gì cộng thêm ta đây cho dư thừa?
” Vấn đề đan dược, liền giao cho tiểu sư muội đi.” Đề Thiền Thượng đắc chí chống eo cười to nói.
Vậy ta liền chuẩn bị đầy đủ cho ngươi đan dược trong ba năm, đại sư huynh ngươi an tâm lên đường, không cần nhớ thương ta!
“Còn có Tiểu Trư, cũng là một đại trợ lực.” Cơ U Cốc cười đến ôn văn nhĩ nhã.
Ngươi thầm mắng ta còn không bằng một con heo có đúng hay không? Muốn mắng liền mắng đi, không cần uyển chuyển như vậy.
“Vừa lúc trên đường thử một chút linh dược nấu yêu thú là cái mùi vị gì.” Doãn Tử Chương nhớ mãi không quên chính là đã lâu không được nếm thử món ăn mới.
Ngươi một ngày không nô dịch ta liền cả người ngứa ngáy rồi hả? Ta là nha đầu ngự dụng của ngươi chắc? Không cần khi dễ người ta như vậy!
Chu Chu rất muốn lớn tiếng nói: “Ta không muốn đi!”
Nhưng dưới ánh mắt nhiệt tình của mấy sư huynh sư tỷ chỉ có thể yên lặng đem kháng nghị nuốt vào trong bụng.
Nếu nàng dám phản đối, những người khác nhiều nhất cười cười làm bộ không nghe thấy, nhưng Doãn Tử Chương nhất định sẽ cầm lên lỗ tai của nàng rống: “Đồ con lợn! Lại muốn lười biếng! Làm sao ngươi không bỏ được cái tính ấy hả?”
Sau đó đợi đến lên đường ngày đó, sẽ trực tiếp đem nàng xách ra cửa. Đã như vậy, nàng cần gì phải gây chuyện, cho đại ác nhân có cơ hội khi dễ nàng đây?
Bởi vì thương thế trên người Đề Thiền Thượng, Cơ U Cốc cùng Doãn Tử Chương chưa lành, cho nên bọn họ phải ở trên núi hơn một tháng nữa, cho đến thân thể khôi phục hẳn mới cùng đi xuống núi.
Lúc sắp đi, Trịnh quyền gọi Doãn Tử Chương vào động phủ của mình, nhìn chằm chằm hắn nhìn hồi lâu, rốt cục mới nói: “Ta hi vọng ta không có tin lầm người, hi vọng ánh mắt bà ngoại Chu Chu là chính xác . . . . . . Dọc theo con đường này, ngươi hãy chiếu cố Chu Chu thật tốt.”
Doãn Tử Chương gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
“Ta nghĩ ngươi cũng phát hiện, trên người Chu Chu có rất nhiều bí mật. Ta hôm nay muốn nói cho ngươi biết, không nên cố gắng đi tìm tòi nghiên cứu những bí mật này, không nên tự cho là đúng, tự ý tìm đáp án câu đố trên người nàng, hãy tận lực thay nàng che dấu, bằng không chờ đợi các ngươi sẽ là tai hoạ ngập đầu.” Trịnh Quyền nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Người không thể trốn tránh vấn đề mãi được.” Doãn Tử Chương tâm bình khí hòa nói.
Trịnh Quyền trên dưới đánh giá hắn một lượt, bỗng nhiên cười lên: “Ngươi đoán được những thứ gì? Nói nghe một chút?”
Doãn Tử Chương chần chờ một chút, lắc đầu nói: “Không sao rồi, những chuyện nàng không thể đối mặt, tương lai ta sẽ thay nàng giải quyết.”
Trịnh Quyền cười lớn: “Tốt! Có chí khí, tuy nhiên vẫn là lời lúc trước ta đã nói,… thời cơ hiện tại chưa tới. Một ngày kia nếu ngươi có năng lực đánh sâu vào Đại Thừa kỳ rồi, nếu vẫn nghĩ như vậy, ta sẽ đem đầu đuôi chuyện tình của Chu Chu nói cho ngươi biết.”