Mục lục
Nga mỵ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tần Nguyệt
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Phàm là người có thể trở thành Luyện Đan sư, trời sinh nguyên thần đều mạnh hơn người khác, cộng thêm việc sau đó tu luyện công pháp bổ trợ, trong khi luyện đan cũng là một quá trình không ngừng rèn luyện nguyên thần, cho nên nguyên thần của bọn họ mạnh hơn tu sĩ đồng cấp rất nhiều. Mà cái gọi là “Hỏa linh” thì tương tự như nguyên thần phân thân rong lời Vưu Thiên Nhận, nhưng nó càng hiếm hơn.
Theo lý thuyết thì Luyện Đan sư chỉ cần đạt tới sơ kỳ Nguyên Anh là có thể phân nguyên thần ra để tu luyện hỏa linh, hỏa linh thực chất là lấy Hỏa linh căn trong cơ thể luyện đan sư, chân hỏa cùng công pháp hệ hỏa kết hợp với nguyên thần, tạo thành một cá thể mới.
Hỏa linh một khi tu thành liền giống như một dược đỉnh sống, chẳng những có thể hấp thu năng lượng trong các loại hỏa chủng, mà còn có thể tự luyện chế linh dược thành đan. Hỏa linh của Luyện Đan sư thông thường đều là hình dáng thần thú, như hỏa kỳ lân, hỏa long, hỏa phượng, mà không phải hình dáng của bản thân Luyện Đan sư, càng chưa từng nghe nói sẽ biến thành một con heo, cho nên lần đầu tiên Trịnh Quyền nhìn thấy Tiểu Trư mới ngờ vực.
Nhưng muốn tu thành hỏa linh cũng không phải có đủ tu vi là được, nó cần phải có cơ duyên, ví như dung hợp hỏa chủng cường đại và đạt được cảm ngộ đặc biệt. Điều trước còn tương đối dễ làm, còn điều kiện sau lại là cửa ải ngăn cản vô số Luyện Đan sư cao phẩm, có thể bước một bước này, vạn người không có một.
Chỉ có tu luyện ra hỏa linh mới có thể chân chính bước vào hàng ngũ Luyện Đan sư hàng đầu.
Chu Chu càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được, nếu Tiểu Trư là hỏa linh, mà mình là chủ nhân được nó thừa nhận, vậy chẳng phải nói mình ít nhất có tu vi Nguyên Anh kỳ, sánh ngang với Vưu Thiên Nhận sao? Điều này sao có thể xảy ra được?
Nhưng nếu Tiểu Trư không phải nguyên thần phân thân của nàng, vậy nó từ đâu tới, vì sao lại thích đi theo nàng, còn nghe lời nàng như vậy? Cảm giác thân mật, tâm linh tương thông giữa nàng cùng Tiểu Trư là làm sao?
Chu Chu nghĩ đến phình não, cuối cùng quyết định nghe theo ý của Trịnh Quyền, không nghĩ gì cả, bảo vệ bí mật này, hưởng thụ chỗ tốt Tiểu Trư mang tới.
Nghĩ thông suốt, Chu Chu liền bình tĩnh trở lại.
Trịnh Quyền thấy nàng không còn chuyện gì, liền lấy một tờ giấy liệt kê rất nhiều tên sách bảo nàng đi thư phòng đọc, phát hiện có vấn đề lại viết ra giấy như trước, mỗi buổi sáng đến chỗ ông báo cáo một lần, buổi chiều đến đan phòng.
Chu Chu vừa nghe lại phải đọc sách lập tức ủ rũ.
Buổi tối Doãn Tử Chương cũng không nhắc đến việc của Tiểu Trư, biết Trịnh Quyền bảo Chu Chu mỗi ngày đến báo cáo thì yên tâm không ít.
Hắn dự định ngày mai bế quan, đang lo lắng Chu Chu sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, giờ Trịnh Quyền quan tâm nàng như vậy, an toàn của nàng sẽ được bảo đảm.
Chu Chu được Trịnh Quyền cho phép, từ đan phòng đổi lấy đan dược cho Doãn Tử Chương mang theo bế quan, phẩm chất tuy không bằng đan mà Tiểu Trư nhổ ra, nhưng cũng đều đạt tới trung đẳng.
Doãn Tử Chương thoải mái nhận lấy, tay gõ gõ đầu Chu Chu, cười nói:
“Khi nào muội có thể tự luyện ra đan dược, ta sẽ không mắng muội là heo đần nữa”.
“Thật sao?” – Chu Chu hai mắt sáng lên.
“Ừ, đổi thành heo ngốc.” – Doãn Tử Chương nói.
“Đồ đểu!”
Chu Chu giận đến nghiến răng nghiến lợi, lao vào phòng bếp, xem củ gừng như Doãn Tử Chương, hung hăng băm vài cái cho hả giận.
Ngày thứ hai, sau khi Doãn Tử Chương bế quan liền có tin Thành Khuê Bản ở trước sơn môn bị đệ tử chấp pháp bắt giữ, áp giải lên núi Cương Chủy, Chu Chu còn chưa thả lỏng, thì Phù Quy đã truyền lời cho Trịnh Quyền là chưởng môn mời đến.
Lúc ấy, Chu Chu đang thảo luận cùng Trịnh Quyền về một loại phương đan, hứng thú của Trịnh Quyền bị Phù Quỳ cắt ngang, mất hứng nhìn hắn một cái, Phù Quy vội vàng nói:
“Là về chuyện của Thành Khuê Bản, Tô trưởng lão có dị nghị với hình thức xử phạt, cho nên…”
Trịnh Quyền cười lạnh nói:
“Từ lúc nào ta xử lý một đệ tử của núi mình lại phải phiền đến Tô trưởng lão khoa tay múa chân rồi?”
Phù Quy là dòng chính của chưởng môn, dĩ nhiên không muốn mấy trưởng lão trong môn phái sinh ra mâu thuẫn, vội vàng giải thích:
“Tô trưởng lão cũng không có ác ý, chỉ là cảm thấy Thành Khuê Bản vẫn có thể xem như một nhân tài, nên hy vọng có thể khoan dung một lần, để cho hắn lập công chuộc tội.”
Nếu Thành Khuê Bản chỉ là đệ tử Luyện Khí kỳ bình thường, thì chưởng môn Phù Ngọc tuyệt đối không để ý Trịnh Quyền xử lý hắn ra sao, cho dù Tô Kinh khuyên can thì hơn nửa cũng không có tác dụng gì. Nhưng Thành Khuê Bản tuổi chưa quá năm mươi đã là Luyện Đan sư nhất phẩm, hơn nữa rất có cơ hội thăng lên nhị phẩm, người như vậy nếu ở môn phái khác, chính là nhân vật còn quý giá hơn đệ tử nội môn tinh anh.
Trịnh Quyền câu đầu tiên đã muốn phế hắn, Tô Kinh xuất hiện ra vẻ một lòng mến tài, Phù Ngọc sợ ảnh hưởng đến môn phái nên mới đến mời Trịnh Quyền tới.
“Đồ đệ lòng dạ bất chính nham hiểm như vậy, bản lĩnh càng lớn càng gây họa, không thể lưu.” – Trịnh Quyền nói như chém đinh chặt sắt.
“Này, chuyện này…” – Phù Quy nhức đầu.
Trịnh Quyền nói:
“Nếu ngươi không dám hồi báo thì ta không ngại tự đi một chuyến.”
Đến gần tối, Phù Ngọc cùng Trịnh Quyền mới trở về từ núi Cương Chủy, trên gương mặt hơi mập của chưởng môn tràn đầy ý cười, Trịnh Quyền lại là điệu bộ xa cách khó gần.
Rất nhanh Chu Chu đã biết kết quả trừng phạt Thành Khuê Bản.
Hắn khóc lóc kể lể trên đại điện rằng mình chỉ muốn nói giỡn với Chu Chu, lừa nàng đi không một chuyến, cũng không có ý hại nàng, Linh Thứu Ngũ Trảo gì đó không liên quan tới hắn. Trong tay Trịnh Quyền không có chứng cớ xác thực, Tô Kinh lại ra sức nói hộ, nói Thành Khuê Bản và những đệ tử khác đã phát hiện ra một quặng linh thạch nhỏ, có công lớn đủ để chuộc tội.
Cuối cùng trưởng lão Tằng Phát Cố quyết định, Thành Khuê Bản tới hình phòng lĩnh mười roi khiển trách, đồng thời trục xuất khỏi núi Ứng Bàng. Tô Kinh một bộ đại nhân đại nghĩa, ngay lập tức thu Thành Khuê Bản về môn hạ.
Không thể trừng phạt tên bại hoại hãm hại nàng, Chu Chu cảm thấy rất tức giận, nhưng từ nay về sau hắn sẽ không còn ở trên núi Ứng Bàng nữa, đây lại là một chuyện tốt.
Đệ tử đan phòng biết chuyện này, liền hiểu ra vì sao Thành Khuê Bản bỗng nhiên bị thay thế. Những kẻ có quan hệ tốt với Thành Khuê Bản không khỏi khó chịu, cho rằng Trịnh Quyền có tâm bồi dưỡng đệ tử của mình, nên mới việc nhỏ hóa to đuổi Thành Khuê Bản đi.
Bọn họ bình thường đi theo Thành Khuê Bản kiếm được không ít chỗ tốt từ đệ tử các núi, hiện tại đầu lĩnh đổi thành Chu Chu, bọn họ muốn giống như trước kia liền vô cùng khó khăn, làm sao có thể không căm ghét Chu Chu tới tận xương tủy.
Lại nói chưởng môn Phù Ngọc một đường đi theo Trịnh Quyền trở lại động phủ, nói vô số lời hay, thấy Trịnh Quyền vẫn luôn thái độ xa cách, cười khổ nói:
“Trịnh lão đệ, ta nghĩ ngươi hiểu được nỗi khổ của ta.”
Trịnh Quyền mặt không chút thay đổi nói:
“Biết Tô Kinh tâm hoài bất quỹ (trong lòng có ý nghĩ bất chính), còn dung túng cho hắn?”
Mặt mập của Phù Ngọc cứng đờ, bất đắc dĩ nói:
“Vưu sư thúc còn phải nể mặt hắn vài phần, ta có thể có biện pháp gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK