Trịnh Quyền cũng không có dự liệu được cái kết quả này, đan dược có thể thừa nhận được sức lực Thiên Lôi hiển nhiên đã đến cực hạn, lại đến thêm một phát, rất có thể sẽ hủy hoại đan dược.
Tuần Đoạn Kiên chỉ cảm thấy tuyệt xử phùng sanh (*gặp được đường sống trong cõi chết ), thầm mong một đạo Thiên Lôi này tới nữa hung mãnh chút ít mới tốt.
Mắt thấy điện quang chợt lóe, đạo Lôi Đình thứ bảy sẽ phải giáng xuống, Trịnh Quyền chẳng quan tâm những khác, từ trong lòng ngực thuận tay lấy ra một vật ném vào không trung, bao đan dược ở trong đó.
Vật kia vật ném xuống rồi thì Trịnh Quyền mới hậu tri hậu giác mới biết đây là cái gì, là Linh Lung Dung Nhật Đỉnh mà ông hay dùng lúc trước! Nhưng ông hối hận cũng không kịp rồi. . . . . .
Ầm! Linh Lung Dung Nhật Đỉnh bị một ít đạo sấm sét đánh trúng, lăn lộn từ giữa không trung rơi xuống, thân Đỉnh nám đen bị Thiên Lôi hoàn toàn hủy hoại.
Trịnh Quyền thu hồi Bảo Đỉnh, thịt đau đến sắc mặt đều thay đổi. . . . . . Cái Bảo Đỉnh này là năm đó Đan Nghê van xin sư phụ của nàng đích thân luyện chế linh khí thượng phẩm cho ông, đó là vật đính ước của hai người, hôm nay lại bị phá hủy như vậy, còn đau hơn cắt thịt của ông.
Vui sướng luyện thành đan dược bát phẩm cũng bị chia ra hơn phân nửa. Vẻ mặt Trịnh Quyền trầm trọng mà thu hồi Bảo Đỉnh đã bị hỏng, thả viên đan dược bát phẩm gây tai họa phía trên vào khay ngọc .
Viên đan dược đó nửa trắng nửa đen, màu sắc cũng không cố định, giống như trong bát quái âm dương ngư xoay quanh không cố định. Đan dược ở ngoài giống như trước quanh quẩn một đoàn sương mù, hình dáng biến đổi thất thường giống như sao giữa không trung, vài tu sĩ cao cấp ngưng thần ngắm nhìn, dường như cảm ứng được thiên địa âm dương chi đạo, mọi người ngây người như phỗng, căn bản đã quên mình đang ở chỗ nào.
Tu sĩ có tu vi kém một chút thậm chí cảm thấy được nhìn đan dược mấy lần, thần hồn cũng muốn bị hút vào trong đó.
Không cần bất kỳ ngôn ngữ , người người cũng biết trận này tỷ thí đã phân ra cao thấp, Trịnh Quyền luyện chế viên đan dược bát phẩm thần bí này tuyệt đối toàn thắng.
“Là Âm Dương Vạn Pháp đan! Đan Đính, thuật luyện đan của ngươi chính là lão phu cũng không thể bằng.” Đan Nhiễm tươi cười tràn đầy tán dương và vui mừng.
Trịnh Quyền vẫn còn đang đau đớn vì tín vật đính ước bị hủy, nghe Đan Nhiễm khen ngợi đỉnh điểm, cũng chỉ mờ mịt phản hồi câu: “Trưởng lão quá khen.”
“Trịnh đại sư quả nhiên là Trịnh đại sư, không quan tâm hơn thua! Đây mới gọi là phong phạm chân chính cao nhân! Tên Tuần Đoạn Kiên là thá gì, chỉ là luyện thành một viên đan dược bát phẩm bình thường mà giả thần giả quỷ đắc ý giống như có cái gì, thật không có đẳng cấp!” Tăng Tố đã hoàn toàn quỳ gối ở dưới đạo bào Trịnh Quyền. Tất cả mọi người đối nghịch cùng thần tượng, cho dù luyện ra đan dược bát phẩm cũng là bình thường, không đáng giá nhắc tới, cần khinh bỉ !
“Tăng Tố tiên tử. Thật ra thì Tuần Đoạn Kiên này đã rất tốt, nhưng Trịnh đại sư vẫn lợi hại hơn hắn!” Mặc dù Chu Chu cũng rất hưng phấn đắc ý, nhưng lý trí vẫn còn, bình tĩnh mà xem xét. Tuần Đoạn Kiên luyện ra đan dược kia dẫn phát năm đạo Thiên Lôi Thiên Cơ đan bát phẩm, cũng hết sức không dễ, Luyện Đan Sư thất phẩm đỉnh như hắn làm được như vậy rất tốt nổi danh có thừa, cho dù Luyện Đan Sư bát phẩm xuất thủ, cũng không thấy được có thể tốt hơn hắn bao nhiêu.
Tăng Tố khó được phân ra một chút xíu lý trí suy tư chốc lát nói: “Không tệ. Nếu như hắn quá yếu, làm sao có thể phụ trợ cho sự hoàn mỹ của Trịnh đại sư!”
Chu Chu im lặng.
Trong sân Tuần Đoạn Kiên cười thảm hai tiếng, giọng căm hận nói: “Tốt một Trịnh Quyền! Tốt một cái thiên tài đan tộc! Lão phu tài nghệ không bằng ngươi, không thu thập được ngươi, nhưng các ngươi cũng không cần quá đắc ý, ta Diễm thị vẫn có nhân vật đứng đầu. Mà xem các ngươi trận tiếp theo còn cười được nữa không!” Dứt lời xoay người mang theo một đám Luyện Đan Sư Diễm tộc đi trở về trận doanh đối phương.
Bên sân Tiền Lang thật sâu thở ra một hơi, đối với người bên cạnh không thuộc về Luyện Đan Sư Đan quốc nói: “Tiền mỗ sống vô dụng rồi mấy trăm năm, đến hôm nay mới biết được luyện đan chi đạo vẫn còn có cảnh giới như thế. Chuyến đi này không tệ! Không uổng công cuộc đời này a!”
Vài Luyện Đan Sư kia có ưu tư thế nào thì cũng gật đầu đồng ý, chỉ có Luyện Đan Sư lục phẩm Ngô Trí đến từ Chiêu Thái tông thì sắc mặt một trận hồng một trận trắng, lúng ta lúng túng im lặng.
Hắn lúc trước còn hướng Trịnh Quyền chờ công bố muốn cùng hắn cạnh tranh thi đấu, khó trách người ta không để ý tới hắn. . . . . . Sai quá xa. Hắn đời này cũng không biết có cơ hội hay không có thể phân liệt ra hỏa linh, chứ đừng nói chi là đạt tới cảnh giới của Trịnh Quyền hay là Tuần Đoạn Kiên như vậy. Hắn nói những lời đó là nói khoác không biết ngượng. Quả thực chính là tự rước lấy nhục!
Tuần Đoạn Kiên và Trịnh Quyền trước sau mang đến rung động, chậm rãi đã qua hơn nửa đêm mới từ từ bình phục.
Chân trời ánh rạng đông hé lộ, lại là một ngày nữa lại bắt đầu, mà tụ hội Luyện Đan Sư đính tiềm cũng chân chính đến giai đoạn cuối cùng. Trên đài tu sĩ Nguyên Anh kỳ đứng dậy hướng hai bên Luyện Đan Sư vái chào thật sâu, nói: “Cung thỉnh Luyện Đan Sư bát phẩm ra sân diễn pháp!”
Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm phất tà áo lên, từng bước từng bước đi tới tế đàn Thiên Hỏa.
Nhóm Luyện Đan Sư Diễm thị không hề có động tĩnh gì, một người Luyện Đan Sư bát phẩm đỉnh duy nhất Đan Đằng lại bất động.
Người không biết nội tình thì hai mặt nhìn nhau cảm thấy hết sức kỳ quái, Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm, Trịnh Quyền chờ đợi nhưng tâm lý nắm chắc, Đan Đằng bị thương nặng đã vô lực xuất thủ.
Phía sau Luyện Đan Sư Diễm thị dằng dặc truyền đến một tiếng ngâm nga giống như thở dài, một thân ảnh khổng lồ từ phương hướng thành Lăng Đan bay tới, nháy mắt đã đến đỉnh núi Hồng Vân, đó là một con rắn màu đỏ thẫm to chừng trăm trượng, nhưng quỷ dị là mọc ra một cái đầu người, trên mặt có một đôi mắt to đen nhánh đến dọa người, trong miệng ngậm lấy một ngọn lửa, Liệt Diễm thấp thoáng dưới, khuôn mặt lộ ra một ít vẻ âm dương khó phân biệt, quỷ dị mê ly.
Đây chính là thần thú Chúc Long trong truyền thuyết đồng thời có đủ thần lực âm dương!
Chúc Long thân rắn đỏ ngầu thật dài bên trên có một gã lão giả áo xám khoanh chân ngồi, không cần hỏi chính là Thái thượng hoàng Đan quốc , Diễm thị nhất tộc tộc trưởng đời thứ nhất Diễm Kiếm Địch rồi, Chúc Long này đúng là hỏa linh của lão.
Đúng là danh tiếng Diễm Thí Thiên quá lớn, làm cho tất cả mọi người cơ hồ sắp quên mất Diễm thị nhất tộc còn có một nhân vật lợi hại như vậy —— hấp thụ Phệ Kim Xích hỏa, tu sĩ Đại Thừa kỳ, Luyện Đan Sư bát phẩm Diễm Kiếm Địch!
Kỳ quái chính là, ở bên cạnh lão còn đứng còn một gã mang mặt nạ, người mặc trường bào màu đen, che phủ cả người nghiêm nghiêm thực thực thần bí.
Trên đài người chủ trì hướng không trung vái chào hai người, cất cao giọng nói: “Xin hai vị đại sư thăng tọa diễn pháp!”
Người thần bí kia cũng là một gã Luyện Đan Sư bát phẩm! Còn muốn đại biểu Diễm thị so đấu thuật luyện đan với Đan tộc.
Diễm Kiếm Địch sẽ xuất hiện, Chu Chu và tất cả mọi người có thể dự liệu được, kỳ quái chính là người thần bí này là nơi nào nhô ra ? Diễm thị cũng không từng nghe nói trừ Diễm Kiếm Địch và Đan Đằng phản đồ Đan tộc này, còn có những Luyện Đan Sư bát phẩm khác tồn tại.
Chu Chu bình tĩnh nhìn cái người thần bí kia, từ sớm trong lòng từng xuất hiện qua dự cảm không tốt càng phát mãnh liệt, nàng cảm thấy lần tụ hội này, Diễm thị nhất tộc chân chính đòn sát thủ ở nơi này trên người thần bí này!
Trên đài Đan Nhiễm và Phần Bích Thấm cũng rất là ngoài ý muốn, Đan Nhiễm hướng người thần bí kia ôm quyền nói: ” Thỉnh giáo cao tính đại danh vị đại sư ?”
” Đan tộc các ngươi đã có thể làm cho người đã chết vài ngàn năm trước sống lại, Diễm thị ta có mội hai vị Luyện Đan Đại Sư thì có cái gì kỳ quái?” Tuần Đoạn Kiên âm dương quái khí cướp lời nói.
. . . . . .