Beta: Sakura
Diễm Thí Thiên tự nhiên không thèm để ý, khẽ cười một tiếng nói : “ Nửa năm trước Đan Phượng cũng chỉ mới là một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, Luyện Đan Sư bát phẩm. Trẫm chỉ dùng một chút thời gian dạy dỗ nàng, trò liền giỏi hơn thầy, Luyện Đan Sư bát phẩm đối với Diễm Tộc ta không tính là nhân vật gì quan trọng.”
Lời này khiến cho tất cả Luyện Đan Sư của Đan Tộc tức giận, đến cả Luyện Đan Sư cao cấp của Diễm thị cũng ẩn ẩn lộ ra vẻ mặt giận dữ
Cho đến bây giờ, Luyện Đan Sư trên Đại Lục Tấn Tiềm bao giờ cũng là cao cao tại thượng, được vạn người kính ngưỡng sùng bái, mà Diễm Thí Thiên hôm nay trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy chính là đánh thẳng vào tự ái cùng với cao ngạo của tất cả Luyện Đan Sư.
Nhưng trong số đó cũng có rất nhiều người vì lời nói của Diễm Thí Thiên mà động tâm, nếu như có thể nhận được sự giúp đỡ của hắn mà đột phá thành Luyện Đan Sư bát phẩm thì quả thật chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
“ Trờ thành Luyện Đan Sư bát phẩm giống như vậy quả thật không có gì đáng để cao hứng, hiện tại thắng bại đã phân, Hoàng đế bệ hạ cũng nên thực hiện lời hứa” Phần Bích Thấm lãnh đạm nói
Ánh mắt của Diễm Thí Thiên rơi vào người Chu Chu, cười lạnh nói “ Đương nhiên, chẳng qua là trẫm muốn mời Thánh Nữ Đan tộc làm khách, không biết ý các ngươi thế nào ?”
Ánh mặt mang theo ý đồ xâm lược cực kỳ rõ ràng khiến cho cả người Chu Chu run lên, lập tức phục hồi tinh thần, cứng rắn nói : “ Đan tộc cùng Diễm tộc chính là kẻ thù, chuyện làm khách, tuyệt đối không thể.”
Sắc mặt Đan Nhiễm cũng tực giận đến tái nhợt “ Chẳng lẽ ngươi muốn bội ước”
Diễm Thí Thiên ha ha cười một tiếng : “ Không muốn thì thôi, các ngươi đi đi, Người của Đan tộc hẳn là đã chờ ở ngoài thành Lăng Đan. Nhớ cho kĩ, sự kiên nhẫn cũa trẫm cũng chỉ có bảy ngày.”
Vừa nói xong liền phất tay áo mang theo Huyền Long bay đi, Diễm Kiếm Địch vẫn luôn ngồi một bên xem cuộc chiến cũng lên Chúc Long rời khỏi.
Mọi người Đan tộc hai mặt nhìn nhau, nghĩ không ra vì sao Diễm Thí Thiên lại có thể dễ nói chuyện như vậy. Nhưng việc không nên chậm trễ, trước hết vẫn nên cùng những tộc nhân khác hội hợp rồi hẵn nói sau, cho nên Chu Chu và Đan Nhiễm lúc này liền lập tực chạy ra ngoài thành Lăng Đan.
Cơ U Cốc và Doãn Tử Chương thấy tình huống ổn thoả, không đi tới cùng mọi người tụ hợp, đoán biết Diễm Thí Thiên nhất định đã có kế hoạch khác chờ ở phía sau, bọn họ lưu lại để đề phòng bất trắc.
Người chủ trì trên đài đứng dậy tiến lên phía trước nói :” Hội Luyện Đan Sư đính tiềm đã kết thúc, các vị đều từ xa ngàn dặm mà đến, tiếp theo bên trong thành Lăng Đan sẽ tạm thời mở ra các gian hàng buôn bán lớn, bán đan dược cấp năm trở lên. Có thể dùng linh thạch hoặc các bảo vật khác để giao dịch. Nếu các vị có hứng thú, xin mời lưu lại.”
Những tu sĩ dưới đài này cũng là vì đan dược mà tới. Sau khi nghe người chủ trì nói khuôn mặt đều tỏ vẻ vui mừng, từng người lộ ra pháp bảo và phi kiếm, dũng mãnh lao tới thành Lăng Đan. Nhóm Cơ U Cốc hoà lẫn vào đám người này, cùng tiến về phía trước.
Bọn người Chu Chu đang ở giữa không trung đã nhìn thấy ngoài thành Lăng Đan tụ tập đại khái gần bốn, năm trăm tộc nhân Đan tộc. Luyện Đan Sư Đan tộc nhìn thấy những người phía dưới, mọi người lập tức kích động không thôi.
Những tộc nhân này tu vi không cao, nhưng tất cả bọn họ đều là thân nhân, con trai, huynh đệ của bọn họ, cho nên mới bị giữ làm con tin. Hai bên đã mười năm không gặp, không hề có thư từ qua lại, thậm chí những tên hậu bối trực hệ của trưởng lão Đan Nhiễm cũng ở đó. Trong số đó còn có một trăm người là Luyện Đan Sư cấp năm trở xuống của Đan tộc.
Nhưng là bọn người Đan Nhiễm còn chưa kịp mở miệng quen biết nhau, một Luyện Đan Sư cấp thấp trong đám người lập tức tiến lên phía trước nói : “ Trên người chúng ta đã bị hạ cấm chế, trong vòng một hai tháng không hề có pháp lực, không hề khác biệt so với người bình thường. Các người mang chúng ta đi chỉ có thể là gánh nặng. Thừa dịp Diễm Thí Thiên còn chưa ra tay, các người nên đi nhanh đi, không cần lo cho chúng ta.”
Đan Nhiễm nhận ra người đang nói chuyện này chính là Kỷ Tiến, đồ tôn của mình.
Các Luyện Đan Sư vốn là đến đây đoàn tụ cùng tộc nhân của mình nhưng vừa đến nơi thì bị dội một thùng nước đá, trái tim không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Diễm Thí Thiên thật sự không có ý định bỏ qua cho bọn họ.
Chỉ bằng mấy tu sĩ Nguyên Anh cộng thêm mười mấy tu sĩ Kết Đan bọn họ, muốn trong vòng bảy ngày đưa mấy trăm tộc nhân không có tu vi như người bình thường ra khỏi nơi nguy hiểm. Đây chính là một nhiệm vụ bất khả thi!
Diễm Thí Thiên quả thật hứa hẹn vô cùng xảo trá, hắn quả thật không có làm tổn thương bất cứ tộc nhân Đan tộc nào, cũng thật sự thả toàn bộ tộc nhân Đan tộc ra ngoài thành Lăng Đan, chẳng qua khiến cho bọn họ trong vòng một hai tháng không cách nào vận dụng pháp lực, buộc Đan Nhiễm bọn họ gặp trở ngại nếu muốn mang theo nhiều gánh nặng như vậy
Tình huống như thế này mặc dù Cơ U Cốc không thể hoàn toàn dự đoán được, nhưng mục đích chủ yếu của Diễm Thí Thiên chính là Chu Chu, điểm này hết sức rõ ràng. Chỉ cần Chu Chu có thể cầm chân hai tên tu sĩ Đại Thừa Kỳ Diễm Thí Thiên, Diễm Kiếm Địch. Những người khác vừa đánh vừa lui nhất định sẽ có hi vọng có thể rút lui khỏi Đan Quốc.
Đan Nhiễm hít một hơi thật sâu liền nói : “ Mọi người chớ hoảng sợ, nghe theo chỉ huy thành từng nhóm rời khỏi đây, cho dù đến giây phút cuối cùng cũng không được buông tha”
Chu Chu cũng không quan tâm có bại lộ chuyện trộm cướp hay không, liền đem toàn bộ pháp bảo phi hành trong người ra, cộng thêm các loại đan dược chân nguyên bổ xung thể lực đem phân phát hết ra bên ngoài.
Dựa theo tính toán của Phần Bích Thấm và Trịnh Quyền, đại đội nhân mã từ nơi này dốc toàn lực đi nhanh nhất có thể thì cũng mất tám đến chín ngày may ra mới rời khỏi lãnh thổ Đan quốc tiến vào phạm vi lãnh thổ của Vũ quốc. Doãn Tử Chương đã đi trước một bước chạy về Vũ quốc cầu viện, nếu Tam Đại tông môn nguyện ý toàn lực ra tay tương trợ, vậy chỉ cần bọn họ đến được lãnh thổ của Vũ Quốc đại khái đã có thể xem như an toàn.
Tu vi của Doãn Tử Chương cao thâm, dốc hết sức lên đường thì trong khoản ba ngày là đến thành Sùng Vũ. Mà đám người Cơ U Cốc thì sẽ ở lại thành Lăng Đan gây hỗn loạn khiến cho cha con Diễm Thí Thiên, Diễm Kiếm Địch không thể đồng thời rời đi gây bất lợi cho Đan tộc.
Vế phần đám người Chu Chu, có thể kéo dài thêm ít nhất một hai ngày cuối cùng này hay không, chỉ có thể trong vào vận khí của bọn họ.
Trong lúc bọn họ đang khẩn trương phân công mọi người chuẩn bị lên đường, Tiền Lang mang theo một số tu sĩ Tây Phương Ngũ Quốc tìm đến, chủ động đưa ra hai kiện pháp bảo phi hành cỡ lớn , cũng nguyện ý cùng bọn họ hộ tống người rời đi.
“ Tiểu thư Đan Hoàng chính là Trưởng Lão khách tọa của Tây Phương Ngũ Quốc chúng ta , chút chuyện nhỏ này Tây Phương Ngũ Quốc nghĩa bất dung từ” Tiền Lang cười
Chu Chu thi lễ với hắn thật sâu một cái liền nói : “ Đa tạ Tiền đại sư rồi”
Tây Phương Ngũ Quốc và Vũ quốc kết minh, chính là tử địch của Đan quốc. Tiền Lang làm như vậy tự nhiên cũng không chỉ vì giao tình hay nghĩa khí nhưng ngay lúc này có thể tăng thêm một phần lực lượng vậy thì lại nắm chặt thêm một phần thoát khỏi nguy cơ của tộc nhân Đan tộc. Cho dù mục đích của đối phương là gì, Chu Chu đều hết sức cảm kích.
“ Ha ha, vậy xem như thêm cả ba người chúng ta vào nữa đi” ba Luyện Đan Sư lục phẩm cũng vừa đến, người nói chuyện chính là Thượng Vu đến từ Tấn Bảo tông.
Trịnh Quyền cũng vái chào thật sâu nói “ Đa tạ các vị”. Trong lúc sinh tử tồn vong của nhiều tộc nhân như vậy, ông cũng chẳng quan tâm đến một chút cao ngạo của mình.
Luyện Đan Sư Chiêu Thái tông Ngô Trí lúc trước hay khoát lác đối mặt với Trịnh Quyền vẫn có mấy phần lúng túng, ho khan hai tiếng nói “Tiểu thư Đan Hoàng cũng là người của Chiêu Thái tông chúng ta. Khụ khụ! Chuyện này không cần phải khách khí”
Lời vừa nói ra, trên mặt Chu Chu có chút nóng lên, chỉ làm như không nghe thấy.
Sau đó lại có thêm nhiều người lần lượt kéo đến, khá hơn chính là những tu sĩ cao cấp có liên minh giao hảo với Vũ quốc , chủ động đến bỏ sức hộ tống bọn họ cùng nhau rời đi. Ý nghĩ của những người này vô cùng đơn giản, chính là đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi, để cho những Luyện Đan Sư đứng đầu Đan Tộc thiếu bọn hắn một cái nhân tình, nếu so sánh với những đan dược phải bỏ thật nhiều tiền ra để mua tại thành Lăng Đan thì nhất định là có lợi hơn nhiều.
Mắt thấy mọi người đã được phân phối không sai biệt lắm, Đan Nhiễm ra lệnh một tiếng mang theo một đội nhân mã bay lên trời, hướng về phía Vũ quốc nhanh chóng rời đi.