Mục lục
Nga mỵ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yêu hồ ôm vai Chu Chu dỗ dành: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, đây là chuyện tốt, chỉ cần họ qua được cửa ải này, sau này khi Kết Đan sẽ dễ dàng hơn nhiều, ít nhất sẽ không bị tâm ma lợi dụng cơ hội. Nếu không vì ngươi, ngươi khác có cầu xin ta cũng chẳng tốn tâm tư làm gì. Ngươi xem người khác chọc thủng cả trời, cũng không vào được chỗ A Thấm của ta.”
Chu Chu nghe hắn nói có đầu có đuôi, rốt cục hòa hoãn lại: “Vì sao A Chương trông vô cùng khổ sở?”
“Bởi vì áp lực trong lòng hắn, chuyện không chịu buông ra rất nhiều, hừ hừ, may mắn hắn gặp ta, nếu không đến khi Kết Đan, hắn chịu đủ! Ngươi thật sự không muốn xem bí mật trong lòng hắn?” Yêu hồ tự kỷ như thường lệ.
Chu Chu nghĩ nghĩ rồi vẫn lắc đầu: “Chờ đến khi huynh ấy tự nguyện cho ta biết đi.”
Nàng bình tĩnh nhìn thần sắc Doãn Tử Chương thống khổ chịu đựng, qua một lúc lại không nhịn được hỏi: “Nhất định phải khổ cực như vậy sao?”
“Tu tiên vốn là nghịch thiên mà, nào có chuyện không khổ. Giống như ngươi, không duyên cớ được hiến tế truyền thừa, thoạt nhìn thì dễ dàng thành Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng sự thật đâu? Ngươi bây giờ bị phong ấn biến thành cái dạng này theo chân bọn họ lăn lộn, mười phần có chín là bởi vì một thân pháp lực tu vi của ngươi gây tai họa, để một đứa nhỏ mang bảo vật đi trên đường, sao có thể không bị rình rập?”
“Ta đã từng nghe A Thấm nói qua loại tình huống giống ngươi, thật ra không tính là Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ chính thức, bởi vì tu vi đã lên, nhưng đạo tâm chưa thành, Tu sĩ cùng cấp chỉ cần biết nhược điểm của ngươi, muốn đối phó ngươi thật không khó.” Yêu hồ nói xong liền ôm Chu Chu đi vào trong.
Chu Chu trầm lặng không nói, đến khi phát hiện khoảng cách giữa hai người quá gần, bị dọa sợ bắt đầu giãy dụa nói: “Ngươi đang làm gì? Buông ta ra!”
“Trước kia A Thấm thường ôm ta mang đi khắp nơi, ta thử xem ôm một người sẽ có cảm giác gì, ngươi cần gì nhỏ mọn thế?!” Yêu hồ hậm hực buông nàng nói: “Sau này ta cũng sẽ ôm A Thấm đi khắp nơi.”
Chu Chu bất lực, nghĩ thầm: “Lúc ấy ngươi là hồ ly, giống thế nào được?”
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Chu Chu lưu luyến nhìn lại chỗ các sư huynh sư tỷ trong đại điện.
“Ta mang ngươi đi gặp A Thấm.” Mấy năm nay Yêu hồ luôn lẻ loi trơ trọi một mình trong lòng núi bảo vệ Luân hồi thông linh thảo, có gặp người khác thì cũng là Tu sĩ đến trộm mộ, trong đó chẳng có kẻ nào khiến hắn để mắt, khó lắm mới gặp Chu Chu trông na ná Phần Bích Thấm lại là đồng tộc của nàng, liền không nhịn được hiến vật quý.
Tính tình Chu Chu tuy kém Phần Bích Thấm nhiều, nhưng nhìn khuôn mặt nàng, nghe nàng nói chuyện, Yêu hồ cảm thấy phảng phất như quãng thời gian vui vẻ hắn gắn bó với Phần Bích Thấm năm đó, tâm tình cũng nhẹ nhõm vui sướng hơn.
Hiển nhiên Yêu hồ đã tốn rất nhiều tâm tư đi kiến tạo cái mộ này, sàn ngọc thạch trơn nhẵn như mặt gương, phù điêu trên bốn vách tường đều có nội dung thống nhất: Phần Bích Thấm, khắc họa vô cùng sinh động, mỗi bức đều khiến người ta cảm thấy như đích thân trải qua, bên cạnh nàng vĩnh viễn có một con hồ ly.
“Mỗi lần nhớ A Thấm ta sẽ ở đây khắc tranh về nàng, chẳng hay đã nhiều như thế từ bao giờ, mỗi khi ta khắc xong một bức lại hối hận một lần, nếu như năm đó ta nghe lời nàng chăm chỉ tu luyện, có thể sớm biến hóa thành người ở bên nàng, khiến nàng yêu ta, ngày đó nếu ta có tu vi cấp tám, A Thấm cũng không cần vì ta mà đồng quy vu tận với kẻ thù… cho dù giờ ta giết sạch đám chó má kia thì cũng có ích gì chứ?!” Tiếng nói của Yêu hồ lững lờ quẩn quanh lại cô đơn.
Chu Chu sinh lòng không đành lòng, vỗ vỗ tay hắn: “Thêm khoảng nửa năm nữa, Luân hồi thông linh thảo trưởng thành, Phần tiền bối có thể trọng sinh, ngươi chớ đau lòng.”
“Ừ!” Yêu hồ đẩy một cánh cửa bạch ngọc, trong cửa là một đại điện ngọc thạch tinh tế hùng vĩ, trên giường hắc ngọc giữa đại điện có một cô gái đang nằm.
Yêu hồ mang Chu Chu đi qua đó, rốt cục Chu Chu cũng thấy rõ dung mạo của cô gái kia, quả nhiên là Phần Bích Thấm đã thấy trong ảo cảnh lúc trước.
Tuyệt thế mĩ nhân bằng xương bằng thịt ngay trước mắt, so với người được gặp trong ảo cảnh, sự rung động còn lớn hơn nhiều lắm, Chu Chu cũng không tránh được ngắm tới ngây người.
“A Thấm của ta rất đẹp! Pháp thân của nàng vốn đã mất, đây là ta dùng máu tươi của nàng phối hợp với các thiên tài địa bảo luyện lại đấy, hoàn toàn giống với thân thể dung mạo của nàng trước kia.” Yêu hồ đưa tay vuốt vuốt tóc mai của Phần Bích Thấm trên giường ngọc, giọng tự hào.
“Thật giỏi!” Chu Chu thành tâm thành ý tán thưởng, chỉ dùng một chút máu mà có thể luyện chế lại thân thể Tu sĩ, sự gian nan trong đó tuyệt đối vượt quá khả năng tưởng tượng, mà Yêu hồ lại làm được rồi.
Một lần nữa Yêu hồ lại được khen đến mở cờ trong bụng, nhướn mày nói: “Đó là đương nhiên! Ồ? Mấy vị sư huynh sư tỷ của ngươi cũng đã chịu đựng đủ rồi…”
Chu Chu chỉ thấy ánh sáng vàng lóe lên, không nhịn được mở trừng hai mắt, người cũng đã quay lại gian ngoài đại điện, chỗ nhóm Doãn Tử Chương đang ngồi.
Quả nhiên nhóm Doãn Tử Chương đã khôi phục như bình thường, đang ngồi nhìn nhau, họ cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy như qua một cơn ác mộng dài, đã trải qua trăm ngàn năm, trải qua vô số trắc trở sống chết, nhưng trong giờ phút này trong lòng lại có cảm giác nhẹ nhõm bình yên chưa bao giờ có được.
Họ nghe thấy tiếng Chu Chu, ngẩng đầu thấy nàng đang đứng bên người Yêu hồ, Yêu hồ nắm tay nàng, hai ngươi trông có vẻ thân thiết, những người khác nhíu mày, Doãn Tử Chương lập tức đổi sắc mặt, con Yêu hồ này đã làm trò gì với Chu Chu?
Chu Chu thấy hắn nhìn sang, lập tức vui vẻ bỏ tay Yêu hồ chạy tới: “Huynh không sao rồi chứ?”
Doãn Tử Chương mang vẻ mặt căng cứng đứng lên nói: “Không có việc gì.”
Đề Thiện Thượng còn trừng Yêu hồ nói: “Ngươi bắt chúng ta tới đây làm gì? Nói chuyện thẳng thắn đi!”
Yêu hồ lười biếng liếc hắn một cái: “Chẳng muốn thế nào cả…” Miệng hắn vừa nói, ngươi cũng vừa nhanh chóng vọt tới trước mặt Thạch Ánh Lục đưa tay giật sa che mặt của nàng xuống, cười không đứng đắn, nói: “Qủa nhiên lớn lên nhìn cũng không tệ, trên người tiểu cô nương có chút huyết mạch của tộc hồ ly, cuốn “Huyễn mị đại pháp” này coi như là cho ngươi.”
Thạch Ánh Lục còn chưa kịp phản ứng, một cái ngọc giản đã được nhét vào trong ngực nàng, nàng ôm lấy theo bản năng, đang muốn nói, lại bị Yêu hồ hôn bẹp một cái trên mặt.
“Đây là quà của ta!” Yêu hồ cười nói.
Cơ U Cốc xông về phía trước che trước người nàng, Yêu hồ cũng đã lui ra, khoát khoát tay nói: “Các ngươi có thể đi rồi, sau khi rời khỏi thì xem như đây là một giấc mơ, không thể nói với bên ngoài về chuyện này. Nếu không khi Kết đan tâm ma phát tác thì đừng trách ta.”
Mọi người đều đã thấy ảo thuật của hắn, nghe hắn nói như vậy đều rùng mình, truyền thuyết nói điểm lợi hại của Huyễn mị Yêu hồ là hắn có thể nhìn thấu tâm địa đen tối của người ta.
Yêu hồ quay đầu ném cho Chu Chu cái mị nhãn: “Tiểu mĩ nhân, ngươi cũng đi đi, luyện tốt thuật luyện đan của ngươi, nếu có thể thì sau này luyện đan cho A Thấm nhà ta.” Trong lời nói ám chỉ, hắn đã biết bí mật nàng còn có… hỏa linh nữa, còn biết nàng là Luyện Đan Sư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK