Chu Chu nghiêng đầu nhìn nàng một cái nói: “Ngươi thua liên tiếp ba trận?”
Tô Lăng nghe nàng ấy nhắc tới chuyện này, nhất thời thẹn quá thành giận, giống như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm vào nàng.
Thực lực của nàng và Hàn Hanh ở trong tổ đúng là yếu nhất ngoại trừ Chu Chu này, hơn nữa vận khí lại tương đối xui xẻo, liên tục ba trận đều đối địch với những đệ tử chính của ngọn núi khác, kết quả liền mạnh mẽ thua ba trận, may mà người bên cạnh khiếp sợ thực lực của tằng tổ Tô Kinh của nàng nên cũng không dám xuống tay quá nặng với nàng, cho nên nàng mới có thể sống nhảy loạn đến bây giờ.
Nàng vừa nghĩ tới đã cảm thấy chiến tích của mình thật xấu hổ, đối lập với Chu Chu thắng đến ba trận thật là cảm thấy sỉ nhục, hận đến mức cơ hồ nôn ra máu.
Đối với cái loại mâu thuẫn không có cách nào hòa giải này, Chu Chu cũng không lựa chọn nén giận, nàng có ý lấy ánh mắt ngu ngốc để đánh giá Tô Lăng, khinh thường nói: “Ngươi nghĩ đến thắng muốn điên rồi sao?”
Trong mắt Đề Thiền Thượng bộ dạng của Chu Chu vẫn luôn là ôn hòa nhát gan bắt nạt rất tốt, không nghĩ tới nàng ấy sẽ có một mặt miệng lưỡi bén nhọn như vậy, nhất thời nhếch miệng nở nụ cười.
Hắn thích tiểu sư muội xinh đẹp ôn nhu, loại như Tô Lăng này hung dữ ngang ngược đanh đá lại cộng thêm có một tằng tổ phụ khiến cho người khác chán ghét. Liền xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Thấy Tô Lăng tức giận đến đỏ mặt tía tai, còn giẫm hai chân: “Có người bản thân mình không có bản lĩnh, nhân duyên lại kém, thảo nào.”
Từ nhỏ Tô Lăng đều được khen ngợi là thiên tài. Đâu có chịu được lời chế giễu, nàng nhảy lên trên đài, chỉ vào Chu Chu giọng the thé nói: “Ngươi đi lên! Xem một chút rốt cuộc thì là ai thắng ai thua! Ta muốn giết ngươi đồ phế vật này!”
Khi một tiếng chuông vang lên truyền đến núi Tuệ Lữ, người trọng tài bên sân lạnh nhạt quát lên như sấm đối với Tô Lăng nói: “Quá muộn!”
“Cái gì?” Tô Lăng sửng sốt một chút.
“Tỷ thí hôm nay kết thúc, ngày mai trở lại đi.” Người trọng tài chậm rãi thu hồi đồ đạc xoay người rời đi.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên ánh hoàng hôn đã đầy trời, Chưởng môn Phù Ngọc truyên bố tỷ thí hôm nay kết thúc, các đệ tử tốp năm tốp ba từng người tản đi. Một người Tô Lăng lẻ loi đứng ở trên đài, nhìn Chu Chu được đám người Doãn Tử Chương che ở chính giữa chậm bước rời đi, hận đến mức nội tạng đều thiêu đốt.
Hàn Hanh đi lên đài thấp giọng nói với nàng: “Sư tỷ đừng tức giận. Nàng ta thoát khỏi hôm nay, chẳng lẽ còn có thể thoát khỏi ngày mai sao? Tô trưởng lão đã có an bài rồi, ngày mai mới tỷ thí, cơn tức này của sư tỷ càng thêm triệt để. . . . .”
Tô Lăng bị hắn nhắc tới, nhất thời nở nụ cười. Đúng a! Ngày mai trọng tài sẽ phải thay đổi người, đến lúc đó nàng muốn chủ động giết tiện nữ nhân kia!
Chu Chu trở lại núi Ứng Bàng, trực tiếp cùng Doãn Tử Chương đi tìm sư phụ thương lượng ngày mai ứng chiến như thế nào. Hôm nay nàng vẫn đều ở đây nghiêm túc xem những người cùng tổ khác nhất là đấu pháp của mấy người núi Ngẫu Nguyên, ngoại trừ một người bị Doãn Tử Chương đánh cho tàn phế, còn dư lại bảy người đều phải giao thủ ít nhất hai trận, trong lòng nàng đã có một chút suy nghĩ. Nhưng nhất định phải có sư phụ hỗ trợ.
Dạ dày Đề Thiền Thượng bị Chu Chu chinh phục, lập trường đã thay đổi hoàn toàn. Trở lại núi Ứng Bàng phải đi quấn lấy sư phụ Vưu Thiên Nhận, đem pháp bảo trong động phủ của sư phụ cất dấu ở khố phòng lật tung cả lên trời, quả thật là để cho hắn cướp đoạt được hai kiện bảo khí hạ phẩm không cần pháp lực linh khí khởi động, có cấp bậc và uy lực tương đương với bảo khí mà Trịnh Quyền cho Chu Chu, cũng có chút ít còn hơn không có.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đề Thiền Thượng chịu đựng một đôi mắt đỏ bừng, đưa tới hai kiện bảo khí cộng thêm mười cái linh phù.
Vấn đề Linh động phù là do hôm qua lúc Chu Chu đặc biệt hướng hắn thỉnh giáo về bùa yêu cầu, tác dụng chỉ là để gia tăng tốc độ của nàng, ít nhất khiến nàng ở trên mặt tốc độ cũng thể cùng tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường ngang nhau, có thể né tránh được công kích.
Trên người Chu Chu không có bất kỳ căn cơ pháp lực. Bùa có thể dùng cực kỳ có hạn, đây là do Đề Thiền Thượng sàng lọc hồi lâu rốt cuộc cũng tìm ra bùa thích hợp.
Đến hội trường tỷ thí, Tô Lăng đã sớm chờ ở dưới đài. Người trọng tài hôm qua bị thay đổi đi đến lôi đài khác, hôm nay là một người sắc mặt âm trầm ngồi ở bên đài này. Giống như cương thi sống.
Tô Lăng đối với Chu Chu cười lạnh nói: “Không nghĩ tới người thật sự là dám đến a!”
Chu Chu cười nói: “Vừa rồi ta cũng không có thua liền ba trận, có cái gì không dám?”
“Ngươi. . . . “ Tô Lăng bị chọc tức đến đỉnh điểm, không đợi tiếng chuông vang lên đã nhảy lên trên lôi đài, quát to: “Mau đi lên nhận lấy cái chết!”
Hết lần này đến lần khác Chu Chu thong thả ung dung đi lên đài, đứng lại cười tủm tỉm nói: “Gấp cái gì, ngươi cũng không phải là chưa từng thất bại qua.”
Dù sao tuổi của Tô Lăng vẫn còn nhỏ, lại là thiên chi kiêu nữ, cả đời nàng phải chịu đựng ủy khuất lớn nhất cơ hồ cũng là do Chu Chu ban tặng, cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, chỉ nghe người trọng tài phun ra hai chữ “Bắt đầu” liền khẩn cấp lộ ra pháp khí kiếm Thanh Lân của mình đánh tới phía Chu Chu.
Kiếm Thanh Lân bay đến giữa không trung liền thay đổi giống như trở thành di động linh hoạt lơ lửng, thế công khó lòng phòng bị! Lúc trước một chiêu này Chu Chu đã thấy nàng ta dùng qua, lúc ấy đối thủ của nàng là một gã tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng tám bắt đầu cũng bị chuỗi dao động bất định của kiếm Thanh Lân làm cho luống cuống chân tay.
Chu Chu đã sớm có chuẩn bị, trên người nàng có dán Linh động phù, động tác so với bình thương nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, run rẩy thả ra một món bảo khí hạ phẩm Tam Nhãn Ban Xà Cốt Tiên trong đó mà sư phụ cho nàng, khiến nó triền đấu với kiếm Thanh Lân của Tô Lăng cùng một chỗ, còn mình thì lắc thật nhanh để tránh thoát công kích Hỏa linh quyền của Tô Lăng, ỷ vào động tác nhanh chóng tránh né chạy trốn ở trên đài.
Tô Lăng đuổi theo ở phía sau Chu Chu, linh khí tụ lại bảy tám ngọn lửa thành quả đấm như hình với bóng làm cho Chu Chu chật vật không thôi, nên nhất thời chiến thượng phong. Người dưới đài đang xem cuộc chiến gấp đến độ nổi nóng, Đề Thiền Thượng dậm chân nói: “Tại sao muội ấy lại chỉ dùng một món bảo khí? Cầm bùa đập nàng ta a!”
Mặc dù Doãn Tử Chương cũng căng thẳng, nhưng mà hắn lại biết Chu Chu chân tay loạn xạ là do giả vờ. . . .
Chu Chu vừa chạy, vừa thỉnh thoảng ngắm nhìn hai kiện pháp bảo trên không trung đang triền đấu, trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ bối rối lo lắng, Tô Lăng vừa thấy đã cười lạnh hai tiếng nói: “Một món bảo khí hạ phẩm không có người nào điều khiển cũng dám cùng kiếm Thanh Lân của ta tranh chấp? Ta trước tiên sẽ thu pháp lấy bảo của ngươi rồi sẽ thu thập ngươi!”
Tô Lăng chỉ nghĩ Chu Chu có chạy nữa cũng không thể có khả năng rời khỏi phạm vi của lôi đài, cũng không thể có năng lực tới gần người công kích, chỉ cần thu lại Tam Nhãn Ban Xà Cốt Tiên của nàng ta, thì đến lúc đó thúc đẩy kiếm Thanh Lân đánh từ hai bên, xem nàng ta còn chạy được đi nơi nào?
Trọng tài của lôi đài này đã đổi người, đã sớm âm thầm đóng lại phòng hộ trận pháp, người người đều cho là Chu Chu lên đài nhiều lắm là bị thương chịu nhục, có pháp trận bảo vệ cũng không đến nỗi phải lo lắng đến tính mạng, nhưng mà không biết tổ tôn Tôn Kinh đã sớm động sát tâm, đến lúc đó Chu Chu vừa chết, tất nhiên Trịnh Quyền sẽ trở mặt, nhưng mà có hai Nguyên Anh tổ sư tông môn ở đây, bọn họ nói đùn đẩy cho pháp trận ngoài ý muốn mất đi hiệu lực thì hắn lại có thể thế nào?
Tô Lăng càng nghĩ càng vui vẻ, tạm thời bỏ qua cho Chu Chu, đổi thành toàn lực thao túng Thanh Lân kiếm, rất nhanh đã đem Tam Nhãn Ban Xà Cốt Tiên đính tại trên thân kiếm.
Nàng dương dương đắc ý thu hồi kiếm lại, giật xuống quấn roi lên trên thân kiếm, đang muốn lại ra tay đối phó với Chu Chu, lại thấy Chu Chu lạnh lùng nhìn nàng, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Tô Lăng sửng sốt một chút thì cảm thấy không ổn, trước mắt điện quang lóe lên, nàng cái gì cũng không kịp làm, đã bị một tiếng nổ vang đánh bay ra ngoài!
Đúng là cái Tam Nhãn Ban Xà Cốt Tiên. . . . . Trước mắt Tô Lăng một mảnh huyết vụ*(sương mù máu), trong khi hoảng hốt thấy tay mình cầm Cốt Tiên bị nổ đứt một cánh tay, lục phủ ngũ tạng đau nhức như thiêu như đốt, sau đó thì hoàn toàn mất đi tri giác.