Mục lục
Nga mỵ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyệt Nha
Beta: Leticia + Tiểu Ngọc Nhi
Không đợi Chu Chu hiểu rõ hành vi quái dị của Doãn Tử Chương hôm nay, bạch xà đã tránh thoát hai lá bùa, tiếp tục xông về phía trước công kích, Chu Chu sợ hãi hét lên một tiếng, không dám tiếc rẻ, rút từ trong ngực ra một lượng bùa lớn quăng về phía bạch xà, quay đầu trốn sau lưng Doãn Tử Chương.
Bùa đầy trời, bạch xà muốn tránh cũng không có chỗ trốn, Chu Chu cảm giác được có hai tờ chạm đến thân rắn, vội vàng niệm một tiếng “nổ” trong lòng, đại xà ngay lập tức bị nổ tung thành vài đoạn, thịt máu văng tung tóe.
Chu Chu núp ở phía sau Doãn Tử Chương cũng không đến mức bị ảnh hưởng, Doãn Tử Chương khẽ niệm, trước người hình thành một lá chắn bằng băng, chắn hết huyết nhục văng đến, xoay người lại xách lỗ tai Chu Chu mắng: “Trốn trốn trốn! Ta không có ở đây thì muội phải làm sao? Một con bạch xà cấp hai mà đã dùng nhiều bùa như vậy, nhiều thêm mấy con nữa thì làm sao bây giờ? Con heo ngốc!”
“Nhưng rõ ràng có huynh ở đây mà!” Chu Chu cực kì ủy khuất, cố gắng cứu giúp lỗ tai đáng thương của mình, cứ bị đại ác nhân kéo như vậy, một ngày nào đó sẽ bị kéo thành lỗ tai con lừa mất.
Doãn Tử Chương nhìn bộ dạng vô dụng kia của nàng, không tức giận nổi nữa, muốn nàng giống như những tu sĩ khác, cùng trời đất đấu tranh, đột phá sinh tử, kiên định đạo tâm, thật là mười hai vạn phần gánh nặng đường xa.
“Đi thu hồi những lá bùa không dùng lại.” Để đại sư huynh biết Chu Chu lãng phí bùa của hắn như vậy, khẳng định giơ chân chửi má nó.
“Nhưng con xà kia, thật buồn nôn. . .” Chu Chu ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm đã muốn nôn rồi, trong đầu thứ gì đó đáng sợ giống như bị hấp dẫn, đang rục rịch ngóc đầu dậy. Mới vừa rồi Cơ U Cốc lấy ra một ít bình thú huyết được luyện chế cô đặc, nàng cũng đã có cảm giác này, đại xà trước mắt là nàng đích thân giết, cảm giác kia càng thêm mãnh liệt rõ ràng.
Doãn Tử Chương thấy sắc mặt nàng trắng bệch, bộ dạng lảo đảo muốn ngã, cũng không đành lòng. Thôi! Không thể nóng vội.
Hừ một tiếng, Doãn Tử Chương xoay người lại, nhẹ nhàng đưa một tay ra, bùa đang tán lạc bị một cơn gió mạnh cuồn cuộn thổi lên, rất nhanh tụ thành một đống rơi xuống trên tay hắn, hắn sử dụng thuật tinh lọc, tẩy sạch máu dính trên bùa, sau đó nhét vào tay Chu Chu.
Chu Chu nhìn lần lượt từng cái bùa sạch sẽ, mới miễn cưỡng nhận lấy sửa sang lại rồi cho vào trong ngực. Gió bên tai khẽ nhúc nhích, Tiểu Trư trên đầu vai bị Doãn Tử Chương ôm đi, Tiểu Trư bị dọa sợ, kêu to “ứ ứ”.
“Câm miệng! Thiêu sạch con xà kia!” Doãn Tử Chương đen mặt quát lên.
Tiểu Trư đối mặt với Doãn Tử Chương thì nhu thuận hơn nhiều so với Chu Chu, càng không chút dị nghị nào trước sự sai bảo của hắn, miệng há ra, phun một đoàn lửa màu đỏ tím về phía xác rắn, trong nháy mắt thiêu sạch sẽ đến ngay cả tro cũng không thừa, rồi vội vàng quay đầu về phía Doãn Tử Chương lộ ra vẻ mặt lấy lòng nịnh hót.
Chu Chu nhìn thấy thì lòng cực kì chua, mới vừa rồi ở ngoài cốc nàng bảo Tiểu Trư phóng hỏa. Kết quả nó chỉ phun ra một hỏa cầu nhỏ có lệ cho nàng, hiện tại Doãn Tử Chương kêu nó phóng hỏa. Nó chẳng những làm còn làm hết sức, rốt cuộc nó là heo của ai đây!
Dĩ nhiên lần này là có mục đích , nhưng thái độ không tránh khỏi chênh lệch nhiều quá đi.
Bình thường Doãn Tử Chương bận rộn luyện công, tính tình Chu Chu lại qua loa cho xong chuyện, cực ít đi chú ý chủng loại, đặc tính yêu thú, cho nên không biết con bạch xà này có lai lịch gì, chỉ nghĩ giá trị của yêu thú cấp hai cũng có hạn, Chu Chu lại sợ đến như vậy nên dứt khoát đốt sạch, đợi đốt thành tro mới bỗng nhiên nhớ ra phải lưu lại chứng cứ chứng minh bọn họ giết một con yêu thú. Cái này liên quan đến thành tích cả phái Thánh Trí trong hội Đoạn Tiên Cốc.
Nhưng nói gì cũng đã muộn, Doãn Tử Chương nhớ tới chuyện này nhất thời hối hận không thôi, cố tình động tác của Tiểu Trư quá nhanh. Hắn lại không hạ mình thừa nhận sai lầm được, đành nhét Tiểu Trư vào trong ngực Chu Chu. Làm tiểu pháp thuật thổi bay tro cốt của bạch xà đi, hi vọng tìm được chút gì, kết quả lại phát hiện hai răng nanh của bạch xà vẫn còn, hơn nữa do bị Tiểu Trư phóng hỏa đốt cháy, nên màu trắng trong suốt, mặt ngoài phát ra ánh sáng màu lam.
Tiểu Trư phun lửa có thể đốt tu sĩ Trúc Cơ kỳ thành tro trong nháy mắt, rõ ràng bạch xà mới chỉ cấp hai, răng độc lại có thể chống lại ngọn lửa mãnh liệt như vậy, chắc hẳn không phải là loại xà bình thường, hơn nữa có một đôi răng độc này, đi ra ngoài cũng có chứng cớ chứng minh bọn họ đã giết chết con bạch xà kia rồi.
Trong lòng Doãn Tử Chương vui mừng, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một hộp ngọc nhỏ, cẩn thận cất đôi răng chứa nọc độc vào.
Chu Chu chỉ chỗ phát hiện ra bạch xà nói: “Nơi đó thật giống như là có cái gì. . .Ừ, là linh dược!”
Doãn Tử Chương rất tin tưởng cảm giác của nàng, lập tức kéo nàng vòng qua cái cây không biết tên, quả nhiên thấy trên mặt tuyết phía sau có một gốc cỏ non màu lam cỡ bằng bàn tay, trừ màu sắc quỷ dị, nhìn qua mười phần giống hành tây.
“Là tuyết xà thảo!” Hiểu biết của Chu Chu về linh dược linh thảo tuyệt đối là cấp đại sư, nhận ra lai lịch của “gốc hành” này, nên cũng biết được lai lịch của bạch xà kia.
“Vừa rồi hẳn là Ngân Giác Tuyết Xà! Chỉ cần nơi có tuyết xà thảo, nhất định sẽ có Ngân Giác Tuyết Xà thủ hộ, loại xà này tương truyền có chứa ít huyết mạch Thần Long thượng cổ, đôi răng nanh có thể dùng để luyện chế pháp bảo ẩn chứa kịch độc.” Chu Chu lấy xẻng ra đào thuốc, rất cẩn thận đào lên cả gốc tuyết xà thảo, bỏ vào trong hộp thuốc đã chuẩn bị trước.
Cái hộp thuốc này là Thạch Ánh Lục luyện chế cho nàng, thoạt nhìn chỉ có một thước vuông (0,33m), nhưng thực tế có thể chứa ít nhất hơn một trăm gốc linh dược, hơn nữa có thể bảo tồn linh khí của chúng một tháng, để Chu Chu nhổ cả gốc linh dược mà nàng coi trọng mang về trồng trên núi Ứng Bàng.
Chu Chu thu thập xong rất nhanh, cất công cụ vào đai lưng trữ vật, vỗ vỗ tay để bùn đất rớt xuống tuyết, đứng lên nói: “Kỳ quái, xem năm gốc tuyết xà thảo này thì ít nhất là linh dược cấp bốn, làm sao chỉ có một con Ngân Giác Tuyết Xà cấp hai canh giữ đây?”
Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng gầm, Chu Chu và Doãn Tử Chương không hẹn mà toàn thân cùng chấn động, Chu Chu trực tiếp vọt về phía sau Doãn Tử Chương.
Bên cạnh linh dược cấp bốn quả thật không chỉ có một con yêu xà cấp hai coi chừng, người thủ hộ chân chính trở lại, hơn nữa còn là hai con!
Tiếng gầm kia, rõ ràng chính là kia hai con Ngân Giác Tuyết Xà cấp bốn phát ra! Mới vừa rồi bọn hắn ngẫu nhiên chiếm được tiện nghi lúc “Đại nhân” người ta không ở nhà.
Chạy là vô dụng, trên người bọn họ có mùi của Ngân Giác Tuyết Xà và Tuyết Xà Thảo, loại mùi này với pháp lực của bọn họ rất khó có thể thanh trừ trong chốc lát, nếu như không giải quyết hai đại phiền toái này, bọn họ sẽ bị đuổi theo. Trên đường chạy trốn đụng tới những yêu thú khác, vậy thì thật là muốn chết rồi.
Phụ cận nơi này nhất định không có nhiều yêu thú, phải sớm giải quyết hai con Ngân Giác Tuyết Xà cấp bốn ở chỗ này!
Doãn Tử Chương cau mày nói: “Muội thả ra bát diện kim tước bình mới có thể ngăn cản bọn chúng, không được để Tiểu Trư phóng hỏa đốt.”
Yêu thú cấp một, cấp hai có thể để cho Chu Chu luyện gan, luyện phản ứng thực chiến, nhưng yêu thú cấp bốn cũng không phải chuyện đùa, tương đương với tu vi của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, Doãn Tử Chương thầm nghĩ đối phó một con không thành vấn đề, nếu đối phó hai con vẫn quá miễn cưỡng. Cho nên Chu Chu chỉ cần ở bên cạnh bảo vệ tốt mình là được.
Chu Chu cũng hiểu chuyện này rất khẩn cấp, nói nhỏ một câu “cẩn thận” rồi lập tức lui sang một bên thả ra bát diện kim tước bình, cẩn thận đợi chờ đại chiến đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK