Khi đệ tử các môn phái đều lục tục xuống, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài tháp cũng bị sợ hết hồn. Vừa rồi bọn họ vẫn được che chở vững vàng ở bên trong, căn bản không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa bởi vì Đại trưởng lão triệu hồi Khí Hồn khỏi tháp Vũ Thần, khiến cho những thần niệm bên trong tháp Vũ Thần kích động nên số người năm nay nhận được thần niệm truyền thừa so với bình thường nhiều gấp mấy lần.
Một đệ tử Tấn Bảo tông bên cạnh Chu Chu buồn bực lẩm bẩm: “Chúng ta ở ngoài tháp thiếu chút nữa đã mất mạng nhỏ, những người đó ở trong tháp một chút cảm giác cũng không có, còn chiếm được lợi, thật là tốt số!”
Chu Chu không nói chuyện chỉ ngó chừng đại môn tháp Vũ Thần, đợi chờ các sư huynh sư tỷ xuất hiện.
Một lần chờ đợi này chính là ba ngày. Chu Chu nghe người Tấn Bảo tông nói, Đại trưởng lão truy kích Diễm Thí Thiên, được nửa đường hai vị Đại trưởng lão Tấn Bảo tông và Tế Lập tông chạy tới, hợp lực đánh Diễm Thí Thiên bị thương, chẳng qua bởi vì hắn hấp thu ba loại Thiên Hỏa quá mức lợi hại, đồng thời người Đan quốc cũng đến tiếp ứng, cho nên để cho hắn chạy thoát, lần này không thể trừ cái tên tai họa này.
Mà lúc này đây, phần lớn người tiến vào tháp Vũ Thần đều đã rời đi, số còn dư lại trong tháp cũng chưa tới mười, một vị tu sĩ Tế Lập tông Kết Đan hậu kỳ đã từng ngồi ở tầng bốn báo cho Chu Chu biết sau khi Doãn Tử Chương lên tầng thứ năm vẫn không có động tĩnh, Đề Thiện Thượng ở tầng thứ tư không có vấn đề gì, Bảo Pháp Hổ, Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục cũng vẫn bình an vô sự ở tầng thứ ba.
Thời điểm tu sĩ này nhắc tới mấy người bọn hắn, khuôn mặt khó nén hâm mộ, ai cũng biết thời gian có thể ở trong tháp càng lâu, càng chiếm được nhiều chỗ tốt.
Như thế lại qua hai ngày, bốn người bọn Đề Thiện Thượng cuối cùng cũng lục tục từ trên tháp xuống. Nghênh đón bọn họ chính là không ít tiếng hoan hô vỗ tay của các tu sĩ có tiếng tăm.
Có thể ở tháp Vũ Thần chịu đựng bốn, năm ngày, bây giờ rất hiếm. Mặc dù tình huống lần này đặc thù, nhưng bọn hắn là nhóm tu sĩ hạ tháp cuối cùng của năm nay cũng đủ thấy thực lực và thiên phú của họ đều siêu việt.
Đạo Quân Tận Thiện nhìn tình huống của đám người Bảo Pháp Hổ, vội vàng sai người thay bọn họ chuẩn bị tĩnh thất để họ mau sớm bế quan, mấy người này rõ ràng muốn đột phá, tấn nhập Kết Đan trung kỳ rồi!
Ở giữa tiếng hoan hô mọi người, Chu Chu đang sốt ruột vô cùng, bởi vì Doãn Tử Chương vẫn không thấy bóng dáng!
Đạo Quân Tận Thiện nhìn bộ dáng sắp khóc lên kia của Chu Chu, nghĩ dù sao mình không có việc gì, liền đáp ứng thay nàng đi lên xem một chút, sau khi trở về vẻ mặt vô cùng quỷ dị: “Sư huynh kia của ngươi còn đang ngồi trên tầng thứ năm, đoán chừng mấy ngày nữa mới có thể xuống.”
Lão tự hỏi lấy tu vi Nguyên Anh sơ kỳ cũng không thể đợi lâu như vậy ở tầng thứ năm, Doãn Tử Chương này rốt cuộc là quái vật nơi nào đến? !
Lời của hắn truyền ra, tất cả môn phái tu tiên ở thành Sùng Vũ đều chấn động. Một tu sĩ Kết Đan Kỳ đi lên tầng thứ năm đã là chuyện lạ, người nầy còn đang ở phía trên an nhiên ngồi năm ngày, thậm chí còn muốn đợi lâu hơn nữa, đây quả thực là chuyện lạ trong chuyện lạ!
Từng ngày một trôi qua, hôm nay đã hai mươi tám ngày kể từ sau ngày hạ tháp. Đám người Bảo Pháp Hổ, Đề Thiện Thượng đều lần lượt xuất quan, đã lên cấp thành công. Doãn Tử Chương vẫn không có động tĩnh.
Thỉnh thoảng Đạo Quân Nguyên Anh của tam đại tông môn tình cờ cũng sẽ đi lên xem tình huống của Doãn Tử Chương một chút, người người trở lại cũng đều có vẻ mặt quỷ dị. Đáp án vẫn là “Đoán chừng mấy ngày nữa mới có thể xuống” .
Chu Chu cũng từng âm thầm đi vào, thấy tình trạng Doãn Tử Chương quả thật không giống có gì nguy hiểm mới hơi yên tâm, tiếp tục chờ ở dưới.
Đề Thiện Thượng vừa ao ước vừa đố kị, nhìn chằm chằm tháp Vũ Thần: “Các ngươi nói, lão Tứ sẽ không trực tiếp lên cấp ngay trong đó đi?”
Hướng Triện Thiên thong thả, nói: “Có khả năng này. Năm trước cũng có tiền lệ như vậy. Chẳng qua thời điểm Doãn lão đệ tấn lên Kết Đan trung kỳ đến bây giờ hình như chưa tới ba tháng, nếu thật thế thì có quá khủng rồi.”
Đề Thiện Thượng bi phẫn: “Hướng lão huynh không biết, tên kia chuyên dính dáng đến mấy loại chuyện biến thái như thế này. Cho dù đệ ấy ở ngay trên kia Kết Anh thì Lão Tử cũng không quá bất ngờ! Ngươi nói, Lão Tử làm sư huynh của tên biến thái này dễ dàng sao? Lão Tử bị áp lực thật lớn!”
Lúc này Tiếu Thủ cũng không nhịn được đồng tình với hắn, khó trách mấy người bọn hắn tiến cảnh kinh người. Phía dưới có tên sư đệ biến thái như vậy, áp lực thật rất lớn.
Hướng Triện Thiên cười khan hai tiếng, nói sang chuyện khác: “Đáng tiếc chúng ta lúc trước đều ở trong tháp, không được thấy cảnh Đại trưởng lão cùng thái tử Đan quốc Diễm Thí Thiên đánh một trận kinh thiên động địa, cũng không được chiêm ngưỡng phong thái vị cao nhân điều khiển Thiên Hỏa bảo vệ tháp Vũ Thần và dân chúng toàn thành kia.”
“Lúc ấy nếu như không phải chúng ta ở trong tháp, Thiên Hỏa giao phong, có thể ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết. Gia sư lúc ấy đã ở quảng trường, khi nhắc đến tình cảnh lúc ấy lòng vẫn còn sợ hãi.” Tiếu Thủ cũng bồi thêm một câu.
“Thật muốn thấy uy lực Thiên Hỏa, cả Khí Hồn trong Vũ Thần tháp cũng bị triệu ra, ta có thể liếc mắt nhìn từ xa cũng tốt!” Hướng Triện Thiên mắt sáng lên, giống hệt bộ dáng mấy đệ tử tam đại tông môn chạy tới xem náo nhiệt.
Đề Thiện Thượng bĩu môi không nói lời nào, Cơ U Cốc mỉm cười, Thạch Ánh Lục len lén nhìn Chu Chu và Tiểu Trư một cái.
Bọn họ vừa ra khỏi tháp đã thấy mọi người bàn tán về trận đại chiến kinh thiên kia, tự nhiên cũng nghe nói về Thiên Hỏa đã bảo vệ tháp Vũ Thần, dùng đầu gối nghĩ cũng biết đó là Trường Sinh Tiên hỏa của tiểu sư muội bọn họ. Về phần tiểu sư muội còn có Thiên Hỏa khác, cùng với tại sao hiện trường không ai nhìn thấy Tiểu Trư, ngược lại chỉ nhìn thấy một tu sĩ Nguyên Anh áo đen thần bí, bọn họ cũng không rõ lắm.
Bọn họ mơ hồ đoán được Chu Chu giấu diếm những chuyện này nhất định có nguyên nhân của nàng, cho nên mấy người không hẹn mà cùng lựa chọn trầm mặc.
Đề Thiện Thượng ngày ngày nghe người ta ở bên tai nói khoác Thiên Hỏa như thế này như thế kia, cơ hồ đến mức nội thương, giờ phút này lại nghe Hướng Triện Thiên và Tiếu Thủ cũng sùng bái Thiên Hỏa, hắn và Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục cũng không nhịn được thầm nghĩ: nếu như các ngươi biết người lúc trước từng nấu yêu thú làm dược thiện cho các ngươi ăn còn có thể phun Thiên Hỏa đốt người còn không tự hù chết mình!
Hướng Triện Thiên chợt nhớ tới một chuyện: “Ngọn lửa xanh biếc của các ngươi ngày đó trên lôi đài Đại hội đấu pháp thiêu cháy mấy tên Phồn Kiếm tông cũng là một loại Thiên Hỏa, không phải là cùng một loại với Thiên Hỏa bảo vệ tháp Vũ Thần chứ?!”
Hắn vừa nói như thế, Tiếu Thủ cùng với mấy đệ tử tam đại tông môn khác ngày đó tận mắt thấy năm người Phồn Kiếm tông bị thiêu sống ngay trên đài cũng nhịn không được chuyển ánh mắt tới trên người mấy đệ tử Thánh Trí phái này.
Chu Chu có chút chột dạ, cúi đầu sờ sờ Tiểu Trư, không nói lời nào, Cơ U Cốc sớm có chuẩn bị, cười nói: “Chúng ta cũng không biết. Linh hồn phong ấn trong Thiên Hỏa nhị sư phụ chúng ta vẫn đang tìm hiểu, về phần là loại Thiên Hỏa gì ông cũng chưa từng nói với chúng ta.”
Dù sao chuyện không thể nói rõ ràng cứ đẩy lên trên người Luyện Đan Sư thất phẩm Trịnh Quyền – siêu cấp thần tượng trong mắt các tu sĩ là có thể khiến cho người bên cạnh ngừng hỏi.
Trong khi mọi người đang không ngừng thán phục, bên trong tháp Vũ Thần rốt cục cũng có động tĩnh.