Hai kẻ nằm dưới đài, hai tên nằm trên đài, còn một tên sau khi bị diệt hỏa long do thuật khống hỏa thi triển, linh khí hao tổn quá nhiều, lung la lung lay ngã ngồi trên mặt đất, lúc nào cũng có thể té xuống.
Toàn trường yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn kết quả phá vỡ hoàn toàn dự đoán của bọn họ, quên cả phản ứng.
Qua một hồi im lặng, không biết ai là người đầu tiên hô to một tiếng, sau đó toàn trường hoan hô.
Các tân đệ tử thì vô cùng vinh dự khi người nhập môn cùng thế hệ với mình lại là cường thủ anh dũng vô địch. Không ít đệ tử khác cũng bị biểu hiện xuất sắc của Doãn Tử Chương chinh phục, nhưng sau khi hoan hô không khỏi nảy sinh vài phần hổ thẹn, người ta mới chỉ bái nhập môn phái hơn một tháng, chưa đầy hai mươi tuổi đã có được tu vi thực lực như vậy, càng so sánh càng khiến người ta muốn chết a!
Khó trách lại được Nguyên Anh tổ sư coi trọng, trực tiếp thu làm đệ tử nhập thất.
Đám đệ tử núi Ngẫu Nguyên đứng tại chỗ nhìn mấy người Bốc Diệu Liêm thảm bại trong phút chốc, vẻ mặt tăm tối không còn chút ánh sáng, những kẻ xưa này có giao tình tốt với bọn họ thì ba chân bốn cẳng đưa người đi chữa trị, may mà bọn họ chỉ thoạt nhìn thê thảm, chứ trên thực tế chỉ bị thương ngoài da, hoặc bị nội thương nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi.
Có hai gã đệ tử mặc dù bị thương nhưng hoàn toàn thanh tỉnh, lại cảm thấy xấu hổ và hối hận, nên dứt khoát trực tiếp giả bộ bất tỉnh.
Vốn liều mạng mặc người chỉ trích, lấy mạnh hiếp yếu lấy đông hiếp ít, nghĩ rằng chỉ cần thay mặt Tô Kinh trưởng lão xả giận, có thể khiến trưởng lão nảy sinh vài phần coi trọng với bọn họ. Không ngờ, không những không thể xả giận, mà ngược lại còn bêu xấu trước mặt mọi người, bị thương bị mất thể diện thì thôi, nhưng khi trở về còn phải đối mặt với hình phạt và chỉ trích của các trưởng lão, thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Doãn Tử Chương mới vừa rồi là lấy toàn lực ứng phó, linh khí toàn thân phóng ra trong thời gian quá ngắn nên cạn kiệt rồi, thật ra cũng không tốt hơn đám người bị thương này bao nhiêu, hoàn toàn chỉ dựa vào cỗ ngạo khí để chống đỡ, đứng thẳng tắp trên đài.
Hắn nhắm hai mắt, từ từ điều hòa hô hấp, linh khí trong đan điền từng chút từng chút hội tụ một lần nữa, thân thể bắt đầu khôi phục cảm giác. Theo Bùi Cốc nói, đây là hiệu quả độc nhất vô nhị nhờ việc hắn thường xuyên ăn linh thảo linh thú mang lại, khả năng tự hồi phục của thân thể đã vượt xa người bình thường.
Mở mắt nhìn một đám đệ tử cuồng nhiệt hò hét dưới đài, Chu Chu đứng lặng người trong đó, bộ dáng vừa sững sờ vừa ngốc, hoàn toàn không xinh đẹp nhưng lại khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trọng tài trở lại vị trí, chỉ vào Doãn Tử Chương giật mình nói: “Ngươi, ngươi là Luyện Khí kỳ. . . . . . cấp chín?!”
Doãn Tử Chương gật đầu, chung quanh lại là một trận âm thanh hút khí liên tục.
Hắn vốn là Luyện Khí kỳ cấp bảy, ở trong đám tân đệ tử đã là siêu quần bạt tụy rồi, bây giờ chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi đã thăng lên cấp chín, đây là tốc độ tu luyện biến thái gì a!
Nếu không phải khi hắn nhập môn có chưởng môn tự mình dùng linh khí nhập vào cơ thể tra xét kinh mạch, linh căn cùng tu vi, thì người ngoài nhất định không thể tin tưởng có loại chuyện như vậy xảy ra.
Khó trách người núi Ngẫu Nguyên khinh địch, thật sự là không ai ngờ tới, hắn có thể tiến bộ nhanh đến như vậy. Hơn nữa vừa rồi giao thủ, mấy người bại trận rất nhanh gọn, tuy nói là đánh bất ngờ, nhưng không thể không công nhận đó là thực lực cường đại.
Hai vị trọng tài cẩn thận đánh giá Doãn Tử Chương một phen, trao đổi với nhau một ánh mắt thâm trường ý vị: Tân đệ tử này đích thị là cố ý sử dụng bí pháp giấu diếm tu vi, khiến cho người núi Ngẫu Nguyên tính sai mà khinh địch.
Nguyên Anh tổ sư quả nhiên có ánh mắt tốt, Doãn Tử Chương chẳng những có thiên phú có ngộ tính, hơn nữa hữu dũng hữu mưu, bình tĩnh linh trí, tương lai tiền đồ khó mà lường trước được.
Bọn họ cũng nhìn ra được Doãn Tử Chương bây giờ thế suy sức yếu, vừa lúc cần làm thân, nên chủ động tiến lên nói: “Sư đệ tới tĩnh thất phía sau ngồi tạm đi, có vài vấn đề ta muốn thỉnh giáo.”
Doãn Tử Chương không phải đứa ngốc, hai người này lúc trước khi tỷ thí đã có ý muốn duy trì quan hệ với hắn, bây giờ lại mời hắn đến tĩnh thất, hơn phân nửa không phải vì thỉnh giáo vấn đề gì, mà là để hắn nghỉ ngơi khôi phục. Lập tức gật đầu đáp ứng.
Chu Chu trưng lên khuôn mặt tươi cười chạy tới khoác vai hắn đi về phía tĩnh thất, vừa đi vừa cố ý lớn tiếng nói liên miên: “Sư huynh huynh thật lợi hại, mới vừa rồi muội còn không kịp nhìn rõ xem rốt cuộc huynh đánh bại bọn họ thế nào đấy………”
Doãn Tử Chương bắt gặp vẻ lo lắng nơi đáy mắt nàng, yên tâm đem hơn nửa người dựa vào nàng, hai người đi vào tĩnh thất đóng cửa lại, nước mắt Chu Chu tràn ra, thấp giọng nói: “Huynh có phải rất khó chịu hay không? Trên người còn có Bồi Nguyên Đan không?” Nàng có thể cảm giác được rõ ràng Doãn Tử Chương đang suy yếu và không thoải mái.
Doãn Tử Chương miễn cưỡng nhích ngón tay một chút, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình ngọc nhỏ đựng Bồi Nguyên Đan, ý bảo Chu Chu đút cho hắn ăn một viên, rồi nhắm mắt ngồi xuống.
Càng là thời điểm mệt mỏi càng không thể thư giãn nghỉ ngơi, thừa dịp linh khí trỗng rỗng hao tổn liền tĩnh tọa tu luyện, đây là kinh nghiệm ghi trong ngọc giản mà sư phụ Vưu Thiên Nhận cho hắn.
Tuy nói vậy, nhưng ở tình huống này số người còn có thể kiên trì tu luyện vô cùng hiếm, thân thể mệt mỏi và đau đớn có thể đánh bại ý chí của phần lớn mọi người.
Doãn Tử Chương hết lần này tới lần khác chính là một trong số đám người hiếm có kia, quả nhiên qua một khoảng thời gian chịu đựng, dược lực đã thúc dục linh khí, rất nhanh lấp đầy đan điền trống không của hắn, linh khí dư thừa theo kinh mạch du tẩu, chỉ cảm thấy cả người giống như trong thời tiết nóng rát được ngâm nước lạnh, vô cùng thoải mái dễ chịu, linh khí trong đan điền càng ngày càng nhiều.
Thở ra một hơi thật dài, Doãn Tử Chương mở mắt, trong tĩnh thất trống rỗng, Chu Chu đang ngồi bệt bên cửa đá ngủ gà ngủ gật, nếu có ai mở cửa, tất nhiên sẽ kinh động đến nàng.
Heo đần này là đang bảo vệ hắn sao? Doãn Tử Chương có chút buồn cười đưa tay bóp mũi nàng, Chu Chu hô hấp không thông liền mơ mơ màng màng mở mắt, thấy rõ người trước mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: “Huynh không sao rồi?”
Doãn Tử Chương đem nàng kéo lại gần, nói: “Heo đần, ta có thể có chuyện gì chứ? Chúng ta đi cáo từ hai vị sư huynh, rồi đi núi Ứng Bàng trình diện.”
Trọng tài trường luyện võ là hai gã đệ tử Trúc Cơ kỳ, một người tên Thái Vân, một người tên Du Mật, đều một lòng muốn giao hảo với Doãn Tử Chương, hai bên giới thiệu lẫn nhau một chút, rồi tự mình đưa bọn họ đến dưới đỉnh núi Ứng Bàng mới chịu rời đi.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, đường đi trên núi Ứng Bàng lúc này không tốt lắm, Doãn Tử Chương ra vẻ miễn cưỡng cõng Chu Chu lên lưng, dựa theo chỉ dẫn của Thái Vân, Du Mật đi về phía đình Tiếp Dẫn trên sườn núi.
Chu Chu gục trên lưng Doãn Tử Chương, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Huynh luôn mắng ta là heo đần, thật ra thì huynh mới đần!” Vừa nói vừa ôm chặt hắn như bạch tuộc, sợ hắn tức giận ném nàng ném xuống đất.
“Heo đần như ngươi không hiểu được người cơ trí thiên tài như ta cũng là chuyện bình thường.” Doãn Tử Chương hôm nay một tay giải quyết năm tên đệ tử núi Ngẫu Nguyên, trong lòng vô cùng thống thoái, cũng lười so đo lời nói công kích của Chu Chu.
Chu Chu mấy ngày liên tiếp lo lắng sợ hãi, bây giờ rốt cục bộc phát, thấy Doãn Tử Chương tựa hồ không có ý tức giận, liền phàn nàn nói: “Tô Lăng điêu ngoa, huynh tùy tiện hù dọa một chút là tốt rồi, hết lần này tới lần khác lại ra tay đả thương nàng ta, hôm nay những người đó đến gây sự, huynh thu thập lần lượt từng người là xong, sẽ không bị thương, đằng này lại muốn bọn họ cùng xông lên! Huynh có lợi hại hơn nữa cũng không nên vô duyên vô cớ đẩy mình vào hiểm cảnh như vậy a.”