Chu Chu suy nghĩ một chút liền hỏi: “Có thứ gì có thể che dấu được tu vi khiến người khác không thể nhìn ra pháp lực của mình cao thấp ra sao không?”
Bảo Pháp Hổ ngạc nhiên: “Muội cần thứ như vậy để làm gì?” Huống chi Chu Chu căn bản không có tu vi hay pháp lực đáng nói không phải sao?
“Muội muốn cho Doãn sư đệ dùng?” Bùi Cốc lập tức hiểu ra.
Chu Chu gật đầu.
Bảo Pháp Hổ và Bùi Cốc vốn tinh ý, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút đã có thể đoán được ý đồ của nàng, Nàng là muốn khiến đám người bên phía Tô Kinh kia không nhìn ra được tu vi thực sự của Doãn Tử Chương. Nếu bọn họ vẫn cho rằng Doãn Tử Chương là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng bảy, tất nhiên trong lòng sẽ khinh địch, đến lúc đó phần thắng của Doãn Tử Chương sẽ lớn hơn.
Bảo Pháp Hổ nói: “Chẳng lẽ muội tin tưởng, Doãn sư huynh của muội có thể tấn nhập cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng tám sao?”
“Huynh ấy có thể.” Chu Chu nói, nếu bà ngoại cảm thấy Doãn Tử chương đáng để nàng dựa vào, tất nhiên là có đạo lý của bà, hơn nữa trong một năm sống chung này cũng khiến nàng có lòng tin rất lớn đối với Doãn Tử Chương ——tin Doãn Tử Chương, có thịt ăn!
Bảo Pháp Hổ và Bùi Cốc liếc nhau một cái, lấy từ trong tay áo ra một chiếc vòng tay xâu bằng tiền xu, đưa cho Chu Chu nói: ”Đeo cái này trên tay, có thể điều chỉnh đồng tiền này để khống chế linh khí lộ ra bên ngoài, dù hắn muốn giả dạng giống người bình thường cũng được, nhưng chỉ qua mặt được những người có tu vi từ Nguyên Anh kỳ trở xuống.”
Chu Chu vui mừng không dứt, hai tay nhận lấy chiếc vòng cất thật cẩn thận, vật này so với những gì nàng nghĩ còn mạnh hơn một bậc, nếu như chỉ làm cho người ta không nhìn được tu vi cao thấp, chắc chắn sẽ khiến mọi người hoài nghi, hiện tại có thể điều chỉnh mức độ, đem tu vi của Doãn Tử Chương khống chế ở Luyện Khí Kỳ tầng bảy, đó chính là hoãn mỹ nhất rồi.
Đây là đêm cuối cùng ở Nguyên Thủy Cốc, kể từ khi có được khối ngọc bội của Doãn Tử Chương, một tháng này Chu Chu không gặp ác mộng nữa, hàng đêm đều ngủ rất ngon, nhưng mấy ngày gần đây luôn trằn trọc không ngủ yên được, nàng dứt khoát bò dậy ngồi trên thềm đá trước của phòng ngẩn người.
Nhớ tới Doãn Tử Chương đang bế quan, ban ngày nàng có thể ép mình bận rộn để không nghĩ ngợi lung tung, nhưng đến buổi tối yên tĩnh chỉ có một mình, lại không cách nào yên tâm được.
“Ngươi cũng không ngủ được sao?” Trong một gian phòng khác có người mở cửa, Nhạc Linh Nhi thò đầu ra, hơi chần chờ chào hỏi.
“Ừ.” Chu Chu gật đầu, ở nơi này, người duy nhất nàng không ghét có lẽ chính là Nhạc Linh Nhi.
Nhạc Linh Nhi thấy Chu Chu trả lời, liền thuận thế đi tới ngồi xuống bên cạnh Chu Chu nói: “Ta rất lo lắng nha, không biết ngày mai núi nào sẽ chọn ta. Ngươi thì chắc chắn tốt rồi, nhất định được đi núi Ứng Bàng, hơn nữa sư phụ ngươi còn là Trịnh trưởng lão.” Trong giọng nói của nàng không hề che giấy vẻ hâm mộ.
“Có một sự phụ tốt thì thôi đi, người ta còn có một sư huynh tốt nữa, vì nàng mà ngay cả Tô trưởng lão núi Ngẫu Nguyên cũng dám đắc tội.” Lâm Thanh Ba cũng không ngủ được, nghe thấy trong viện có tiếng người, liền đi ra ngoài tham gia náo nhiệt.
Trong lòng nàng thấp thỏm bất an, vừa thấy Chu Chu liền vô cùng ghen tỵ, nha đầu xấu xí này không khỏi quá may mắn đi, chẳng những có được sư phụ tốt mà còn có sư huynh tốt nữa, hôm nay lại bợ đỡ được hai vị tiền bối quản sự trong Nguyên Thủy Cốc, mỗi ngày toàn được ăn đồ ăn ngon, không cần tu luyện gì cả.
Mọi người đều là người, làm sao vận khí lại chênh lệch nhiều như vậy? Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lâm Thanh Ba đều không bình tĩnh được.
Nhạc Linh Nhi phản bác: “Chuyện ngày đó chúng ta đều nhìn thấy, là Tô Lăng muốn đánh Chu Chu trước, ngươi cũng đừng như thể đấy là do Chu Chu cố ý gây chuyện a.”
Lâm Thanh Ba xem thường đáp trả: “Được, được, được, đều là lỗi của Tô Lăng, đồ nịnh hót!”
Nhạc Linh Nhi nhảy dựng lên tức giận nói: “Ngươi mắng ai đó?!”
“Các ngươi đừng nháo nữa, dù sao cũng có duyên quen biết nhau, sau đêm nay còn không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau đấy.” Giọng Liêu Vịnh Kỳ chợt chen vào.
Lâm Thanh Ba cười lạnh không nói một câu, mấy người các nàng căn bản không thể nói đến giao tình gì, chẳng qua chỉ có Liêu Vịnh Kỳ thường xuyên giả dạng đại tỷ tốt bụng thôi.
Liêu Vịnh Kỳ bày ra vẻ mặt lo lắng nói với Chu Chu: “Nghe nói môn hạ của Tô trưởng lão có không tí đệ tử định tìm Doãn sư huynh gây sự, nói là chờ hắn rời Thủy Nguyên Cốc sẽ tìm hắn khiêu chiến.”
“Doãn sư huynh lợi hại như thế, nhất định sẽ không thua!” Hai mắt Nhạc Linh Nhi sáng lên nói.
Mặc dù Doãn Tử Chương đến Nguyên Thủy Cốc không tới vài ngày đã phải tư quá trong vách núi Nhân Mẫn, nhưng hắn là người có tư chất thiên phú kỳ tài, còn một mình đấu với tám đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng năm trở lên, chiếm được toàn thắng, việc này đã lan truyền rất rộng trong đám tân đệ tử, không ít người ngưỡng mộ. Nhạc Linh Nhi cũng chính là một trong số đó.
Liêu Vịnh Kỳ thở dài nói: “Nhạc sư muội, lúc này muốn khiêu chiến hắn đều là các tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng chín thậm chí có không ít các đại sư huynh a. . . . . . Sư muội, muội nên khuyên nhủ Doãn sư huynh, gia tổ của ta có chút giao tình với Hàn Nguyên, đệ tử nhập thất của Tô trưởng lão núi Ngẫu Nguyên, có thể đứng giữa hòa giải, cần gì vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt thành địch với Tô trưởng lão chứ? Ta còn nghe nói Tô trưởng lão rất có thể sẽ là tổ sư Nguyên Anh kỳ thứ hai trong phái ta đấy….”
Nếu có thể thông qua nàng giải quyết chuyện này, chẳng những Doãn Tử Chương sẽ nợ nàng nhân tình, mà sư thúc tổ của nàng cũng có thể gia tăng thể diện rất lớn đối với mọi người trên núi Ngẫu Nguyên, nếu có thể vì thế mà khiến Tô Kinh ghi nhớ Liêu gia bọn họ, sau này sẽ nhận được không ít chỗ tốt. Loại chuyện lấy lòng hai bên này, cớ sao không làm?
Chu Chu không cần suy nghĩ trực tiếp lắc đầu, nói: “Sư huynh sẽ không đi đâu.” Doãn Tử Chương tính cách ngạo mạn, làm sao có thể vì chuyện như vậy mà ăn nói khép nép đi nhận lỗi? Hơn nữa bọn họ căn bản không sai.
Liêu Vịnh Kỳ cau mày nói: “Sư muội ngươi vẫn nên thương lượng thật kĩ với Doãn sư huynh rồi nói, bây giờ không phải lúc có thể hành động theo cảm tính. Nói cho cùng chuyện này cũng là do người mà ra, cần gì phải khiến Doãn sư huynh vì ngươi mà chịu thiệt?”
Chu Chu cảm giác mình cùng nàng ta hoàn toàn không có tiếng nói chung, liền đứng lên vỗ vỗ quần nói: “Ta mệt rồi, muốn đi ngủ, các ngươi cứ từ từ nói chuyện.”
Trở lại phòng đóng cửa lại, mơ hồ nghe thấy bên ngoài Lâm Thanh Ba thấp giọng nói câu: “Một phế vật, cũng không biết dựa vào cái gì?”
Nàng không biết mình dựa vào cái gì, nàng chỉ biết cho dù thời gian có quay ngược trở lại, nàng vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy, Doãn Tử Chương sẽ không muốn nàng bị người ta bắt nạt, chính nàng cũng không muốn, nàng nguyện ý cùng Doãn Tử Chương gánh chịu mọi hậu quả, mà chính Doãn Tử Chương thoạt nhìn cũng bằng lòng, vậy chẳng phải là được rồi sao?!
Chu Chu nằm trên giường khẽ trở mình, quyết định phải ngủ thật ngon, ngày mai làm bữa tiệc lớn chờ Doãn Tử Chương ra ngoài ăn!
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người trong Nguyên Thủy Cốc đều tập hợp trước Thái Huyền đàn, đợi người của các núi tới lựa chọn. Trong đó ngoại trừ những người cá biệt đã sớm được chọn ra, còn lại phần lớn đều mang vẻ mặt khẩn trương.
Chu Chu không đi xem màn náo nhiệt này, trước đó nàng đã xin nghỉ với Kim Vạn Lượng, nói đợi Doãn Tử Chương xuất quan rồi mới cùng nhau đi núi Ứng Bàng báo danh, hai người bọn họ là đệ tử nhập thất của Nguyên Anh tổ sư cũng trưởng lão Kết Đan, người bên ngoài dĩ nhiên không cần quan tâm bọn họ làm khỉ gió gì bên ngoài.
Nàng ở một mình trong phòng bếp nhỏ của Bùi Cốc loay hoay một hồi, tổng cộng làm tám món ăn, một món súp, đưa đến vách đá Nhân Mẫn cho Bảo Pháp Hổ, sau đó không nói một câu ngồi canh bên ngoài nơi Doãn Tử Chương bế quan.