Đan Nghê trợn mắt nhìn nàng một cái không nói, Trịnh quyền nói: “Chúng ta ở trên đường tình cờ nhận được tin tức, nói thái tử Đan quốc phân phó người của Phồn Kiếm tông tại đấu pháp lần này phải lấy được tính mạng của các ngươi, chúng ta liền đi suốt đêm, kết quả là đã đến muộn một chút, đại hội kết thúc lúc mới chạy tới, may mà các ngươi đều bình an vô sự.”
Mấy ngày lúc trước quả thực làm cho bọn họ sắp điên, bọn họ cố nhiên lo lắng đám người Đề Thiện Thượng, Doãn Tử Chương sẽ gặp bất trắc, càng sợ dưới tình hình nguy cấp Chu Chu và Tiểu Trư sẽ liều mạng hợp thể xông ra cứu người. May là lúc chạy tới nghe nói phái Thánh Trí vô địch, còn có chuyện Doãn Tử Chương thăng cấp, tâm trạng lơ lửng trên không mới được gỡ bỏ xuống, bọn họ không muốn kinh động người khác, liền tra rõ chỗ ở của bọn hắn dứt khoát trực tiếp đến tận nơi.
Thái tử Đan quốc danh tiếng thực tại như sấm bên tai, Bảo Pháp Hổ cũng không nhịn được mà hỏi: ” Vì sao Thái tử Đan quốc phải sai Phồn Kiếm tông hạ thủ với chúng ta?”
“Phồn Kiếm Tông nhiều lần suy nghĩ muốn thu phục phái Thánh Trí, chính là bị Đan quốc Thái tử sai sử, hắn muốn khuếch trương phạm vi thế lực đến mỗi một chỗ trên đại lục Tấn Tiềm, mặt khác các ngươi ở Tây Phương ngũ quốc thi đấu Luyện Đan Sư, cuộc so tài phá hư kế hoạch của hắn, còn có Tư Biện Thái và Trì Tha Diệu tới cửa gây chuyện một số lần, ta tuyên bố bế quan cự tuyệt không chấp nhận hắn chiêu dụ. . . . . . Đối phó các ngươi là cho phái Thánh Trí, cho ta một lời cảnh cáo.” Trịnh Quyền bất đắc dĩ cười khổ nói.
Đan Nghê chen miệng nói: “Lần này Đan quốc phái cao thủ âm thầm theo tới , cho thấy nếu như Phồn Kiếm tông không thể đạt được mục tiêu, thì sẽ do bọn họ xuất thủ, phải giết chết các ngươi. Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới Phồn Kiếm tông chẳng những thua còn toàn quân bị diệt. . . . . . Tin tức kia truyền ra, Đan quốc cùng với người của Phồn Kiếm tông sẽ nhanh tìm tới tận cửa rồi đối phó các ngươi.”
Một Phồn Kiếm tông lấy thực lực hiện tại mấy người bọn hắn người cũng không trêu chọc nổi, huống chi hơn nữa còn có một cường quốc khác đứng đầu trên đại lục Tấn Tiềm?
Chu Chu nghe được bốn chữ ” Thái tử Đan quốc ” thì cả người liền cứng ngắc sắc mặt trắng bệch. Doãn Tử Chương nắm tay nàng nhẹ nhàng siết chặt, Chu Chu ngẩng đầu hướng hắn miễn cưỡng cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua một tu sĩ khác Nguyên Anh khác ẩn trong bóng tối, rất có thể là do Đan quốc phái tới đối phó chúng ta.”
“Tối hôm qua? Chuyện gì xảy ra?” Trịnh Quyền cùng Đan Nghê đều khẩn trương lên.
Chu Chu đem chuyện đêm qua một lần nữa kể lại, dường nhưngười áo đen hư hư thực thực kia đối với bọn họ không có ác ý gì, nhưng người khác thì khó mà nói.
Đan Nghê suy nghĩ một chút nói: “Nếu người của Chiêu Thái tông chủ động mời, các ngươi cứ đến Vũ quốc một chuyến.”
Mấy sư huynh sư tỷ ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Doãn Tử Chương, không có một người tỏ vẻ đồng ý.
Đan Nghê bất đắc dĩ, cảm thấy biểu hiện của bọn hắn rất kỳ quái. Cho nên khuyên nhủ: “Các ngươi có biết ‘Kim Thân Tuyền’ của Chiêu Thái tông là gì không?”
Mọi người lắc đầu, Doãn Tử Chương không nói, chỉ nghe Đan Nghê tiếp tục nói: “Kim Thân Tuyền có tác dụng gần giống như Vô thanh kinh lôi, rất an toàn dĩ nhiên tốc độ cũng sẽ chậm nhiều, ngâm ở trong đó tu luyện có thể làm cho thân thể tu sĩ ở Kết Đan Kỳ liền có thể sánh với cường độ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Vũ quốc nổi tiếng về đấu pháp kỹ năng và luyện thể thuật, trong đó mạnh nhất chính là Vũ quốc ‘Kim Thân Tuyền’ này của Lâm thị đang ở bên trong cấm địa của Lâm thị, Lâm thị có thể trở thành đại thế gia đệ nhất Vũ quốc, không thể không kể đến công lao của Kim Thân Tuyền.”
Phen giải thích này, chỉ làm cho đám người Đề Thiện Thượng kích động nhiệt huyết sôi trào, hận không được lập tức bay đến Vũ quốc. Doãn Tử Chương chịu đựng Vô thanh kinh lôi tẩy tủy dịch kinh, trình độ thân thể cường mạnh khoa trương hôm qua đã thấy rõ. Nếu như bọn họ ở Kim Thân Tuyền tu luyện liền có thể đạt tới cảnh giới kia, đó là chuyện tốt cầu cũng không được..
“Quan trọng nhất là thực lực Vũ quốc không thua gì Đan quốc, nếu như các ngươi trở thành khách quý của bọn họ, Đan quốc muốn động đến các ngươi cũng khó khăn hơn.” Đan Nghê rất quan tâm đến Chu Chu, bà nói nhiều như vậy, mục đích cuối cùng chỉ để cho sư huynh sư tỷ của Chu Chu mau sớm đến Vũ quốc đi, sau đó Chu Chu có thể xen lẫn trong bọn họ được Vũ quốc Tam đại tông môn bảo vệ.
Doãn Tử Chương nghe đến đó quả nhiên trong lòng vừa động, hắn biết rõ thực lực của mình bây giờ không đủ để bảo vệ Chu Chu, mà Thái tử Đan quốc đã bắt đầu chú ý tới bọn họ, mặc dù còn chưa biết thân phận của Chu Chu, nhưng vẫn quá nguy hiểm.
“Chúng ta sẽ đi Chiêu Thái tông, tìm hai vị Cố Vãn, Chúc Bạc đại quân sau đó cùng bọn họ lên đường đến Vũ quốc, chẳng qua là phái Thánh Trí bên kia. . . . . .” Doãn Tử Chương lo lắng thái tử Đan quốc không tìm thấy bọn họ thì sẽ trực tiếp đối phó phái Thánh Trí, Phồn Kiếm tông như vậy đều thủ hạ của là Thái tử Đan quốc, thế lực Đan quốc đáng sợ thế nào có thể thấy được.
Những người khác cũng có suy nghĩ tương tự.
” Thái tử Đan quốc muốn gây phiền toái cho phái Thánh Trí, các ngươi có ở đó hay không kết quả cũng giống nhau. Yên tâm đi, phái Thánh Trí tại phía xa Tây Nam biên thùy, ngay cả Vũ quốc ở gần thái tử Đan quốc mà cũng không làm gì được, biên thùy Tây Nam vật liệu khan hiếm, cũng không còn cái gì hắn đáng nhớ tới, trong vài năm hắn còn không đến mức lao công tốn sức chạy xa như vậy đối phó phái Thánh Trí.” Đan Nghê nói hợp tình hợp lý, mặc dù Cơ U Cốc cảm thấy đối với dụng tâm của bà có điểm hoài nghi, nhưng nghĩ đến không phải là ý xấu nên không nói gì.
Bên trong Ngư thành, ở chỗ Chiêu Thái tông, Bộ Tử Lương hung hăng nện lên chiếc bàn nhỏ làm bang ngọc thạch, oán hận nói: “Lâm sư huynh, huynh không có nghe những người đó sau lưng nói như thế nào sao, tức chết ta! Bọn họ đều nói là bởi vì phái Thánh Trí nên chúng ta mới tránh được người của Phồn Kiếm tông, mới có thể giữ được một chút mặt mũi cuối cùng cho Tam đại tông môn!”
Hôm qua đánh một trận, thụ…nhất đả thương chính là ba đội ngũ của tam đại tông môn,Tấn Bảo tông và Tế Lập tông không phải nói rồi, mặc dù Chiêu Thái tông cuối cùng lấy được toàn thắng, nhưng cũng không có một ai cười được.
Bọn họ chỉ cảm thấy bị khuất nhục vô cùng, bọn họ thân là đệ tử tam đại tông môn, chưa từng có cảm làm rùa rụt cổ như vậy. Tệ nhất chính là, người khác cũng không nói khắc nghiệt trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không có cơ hội tự thanh minh cho mình.
Mặt Lâm Tử Mặc không chút thay đổi nói: “Bọn họ nói cũng đúng sự thật.”
Bộ Tử Lương ngây ngẩn cả người: “Lâm sư huynh! Huynh… làm sao huynh có thể nói như vậy. . . . . .”
“Đổi cho đệ và ta ra sân, có thể nắm chắc phần thắng đánh bại những người đó của Phồn Kiếm tông, thậm chí đưa bọn họ toàn bộ bị diệt cho trên lôi đài?” Lâm Tử Mặc hỏi ngược lại.
Dường như Lâm Tử Mặc không nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của hắn, tiếp tục nói: “Chúng ta có thể chống đỡ đến lúc phóng thích Thiên Hỏa?”
Bộ Tử Lương nhớ tới hôm qua chứng kiến đám người Thương Bộ Tề chết thảm, vẻ sợ hãi cả kinh, sau một lúc lâu mới ngập ngừng nói: “Đó là bọn họ vận khí tốt, được một mỏ linh thạch như vậy. . . . . .”
“Làm sao ngươi biết bọn họ không có những thủ đoạn đáng sợ khác?” Lâm Tử Mặc cũng không xem thường đối thủ của mình.
Hai sư huynh đệ đang nói chuyện, có người bước nhanh chạy vào nói: ” Tử Mặc sư huynh, người của phái Thánh Trí đến, ta nghe hai vị đạo quân nói muốn mời bọn họ cùng nhau đến Vũ quốc. . . . . .”
Sắc mặt Lâm Tử Mặc khẽ biến thâm trầm không thể nhận ra.