Diễm Thí Thiên khẽ cười một tiếng, trong giọng nói liền có thêm vài phần không kiên nhẫn : “Đừng giở tính bướng bỉnh ra, biết điều một chút mau nuốt viên Huyết Phách Đan, muốn sống muốn chết cũng không phải tính cách của nàng?”
Đan Phượng không nói gì, khó khăn quay mặt nhìn về phía Chu Chu.
“Người ta hận nhất trong thiên hạ chính là ngươi, ta đã cố gắng như vậy nhưng trong mắt mọi người lúc nào cũng chỉ nhìn thấy ngươi. Cha mẹ cũng vậy, Trưởng lão, sư phụ, tộc nhân cũng vậy, đến cả hắn cũng giống như vậy. Trừ bỏ thiên tư không bằng ngươi, ta có cái gì thua kém ngươi ?! Đáng hận chính là dù ta mang tính mạng ra đánh cược vẫn phải thua trong tay ngươi…..”
Vẻ mặt Đan Phượng oán độc nhưng không kém phần thê lương, nàng biết rõ dụng ý của Diễm Thí Thiên khi muốn nàng luyện chế Huyết Phách đan, cũng hiểu rất rõ mục đích của Diễm Thí Thiên khi tổ chức trận so tài Luyện Đan Sư để tập hợp tất cả Luyện Đan Sư, sau cùng bức Đan Hoàng xuất hiện. Trong lòng hắn, tính mạng của nàng được coi là cái gì ?
Nhưng nàng vẫn đáp ứng yêu cầu của hắn, nàng không hề có một chút năng lực kháng cự nào đối với Diễm Thí Thiên, chỉ có thể dần dần tan nát cõi lòng nhìn hắn muốn làm gì thì làm.
Khí lực của nàng không còn, giọng nói cơ hồ nhỏ đến mức không nghe được, ánh mắt cũng mất dần ánh sáng, mờ mịt nhìn qua Diễm Thí Thiên nói : Ta chịu đủ rồi, là ta tự nguyện để cho chàng lưu lại trong tâm ta, ngày nào ta còn sống, ngày đó ta không thể thoát khỏi khống chế của chàng nhưng mà ta không hối hận…….Sớm muộn gì chàng cũng sẽ biết, cuộc đời này người có thể yêu chàng nhiều như vậy chỉ có một mình ta.”
“Huyết Phách đan ta đưa cho nàng đến tốt cùng là ở chỗ nào ?”Diễm Thí Thiên lạnh giọng.
Đan Phượng nhắm mắt lại, khoé miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt xinh đẹp, thoã mãn mà điềm tĩnh : “ Mới vừa rồi ta cách ngươi rất gần rất gần, lần đầu tiên chạm vào thần hồn của chàng, chúng ta dựa vào nhau như vậy, ta rất vui vẻ….”
Giữa ánh trăng mờ nhạt, nàng dường như trở về ngày gặp gỡ Diễm Thí Thiên lần đầu tiên ở bên ngoài Đan Thần điện. Nếu như thời gian dừng lại ngay tại một khắc này, thật tốt biết bao nhiêu ?
Nhưng mà không sao, Chỉ cần Đan Hoàng ăn vào viên Huyết Phách Đan do nàng luyện chế, như vậy giấc mộng của nàng sẽ trở thành hiện thực..
Nụ cười xinh đẹp duy trì trong một cái chớp mắt ngắn ngủi liền hoàn toàn tiêu tán. Trong chốc lát thân thể Đan Phượng dưới lớp áo đen liền biến thành vụn phấn, bay khỏi tế đàn, bị gió núi cuốn đi xa.
Ngay cả Diễm Thí Thiên cũng chưa từng nghĩ tới Đan Phượng sẽ dùng phương thức kịch liệt như vậy hoàn toàn kết thúc mạng sống của mình
” Nữ nhân ngu xuẩn.” Diễm thí Thiên nhíu mày. Trong lòng cảm thấy phiền não.
Bên cạnh hắn cũng không thiếu mỹ nhân, nhưng Đan Phượng bồi bên cạnh hắn lâu nhất, lâu đến mức hắn đã luôn cho rằng nàng vẫn sẽ luôn canh giữ ở phía sau của hắn. Cho dù bất cứ lúc nào, hắn chỉ cần xoay người lại là có thể nhìn thấy.
Một nữ nhân ngu xuẩn cam tâm tình nguyện để cho hắn lưu lại dấu vết trong tâm nàng. Nhưng cũng là nữ nhân khiến cho hắn yên tâm nhất, cho dù hắn tổn thương nàng như thế nào, nàng nhất định vẫn sẽ biết điều mà canh giữ bên cạnh hắn.
Đối với Đan Phượng, đây là lần đầu tiên hắn tính sai, nhìn cái ôm rỗng tuếch trong ngực, hắn bỗng nhiên tức giận, nữ nhân ngu xuẩn kia cứ như vậy mà chết. Chưa được hắn cho phép đã biến mất hoàn toàn sạch sẽ.
Chu Chu giống như trước, cũng bị cái chết của Đan Phượng khiến cho ngây người.
Từ nhỏ tỷ tỷ đối với nàng rất lãnh đạm, nàng không biết nguyên nhân, chỉ cho là do hai tỷ muội nàng ít thấy mặt nhau. Hơn nữa các Trưởng lão Đan tộc vẫn muốn tâm nàng tĩnh như nước. Nàng liền cho rằng tỷ tỷ hơn phân nửa là bởi vì tu luyện quá lâu cho nên mới phải biến thành như vậy.
Bây giờ nhớ lại, mỗi lần cha mẹ đến Đan Thần điện thăm nàng. Tỷ tỷ luôn đứng ở một bên không nói tiếng nào, ánh mắt của nàng nhìn lạnh thấu xương.
Cha mẹ nói lúc nàng mới sinh ra, tỷ tỷ rất thích nàng, lúc không tu luyện thường ôm nàng đi chơi khắp nơi. . . . . .
Sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng cũng không hiểu tỷ tỷ tại sao ngay cả cha mẹ cũng muốn hại chết, còn giúp ma đầu Diễm Thí Thiên đối phó nàng cùng với Đan tộc.
Là bởi vì tỷ tỷ rất thích Diễm thí Thiên sao? Một ma đầu điên cuồng biến thái thì có cái gì đáng giá để người yêu thích? Nàng cũng không rõ.
Chuện của sư phụ, làm cho nàng mơ hồ đoán được tỷ tỷ có thể ghen ghét nàng, nhưng nàng luôn không muốn suy nghĩ nhiều, cho đến hôm nay, tỷ tỷ hướng về phía nàng nói những lời rõ ràng như vậy, nàng mới không thể không đối mặt với thực tế.
Nàng không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào, nàng và tỷ tỷ thật ra thì cũng không có thân cận nhiều, cha mẹ chết đi, nàng ở trong hoàng cung Đan quốc bị hành hạ khi dễ, vô số tộc nhân chết thảm đều có liên quan trực tiếp đến việc tỷ tỷ phản bội, sự thống hận của nàng với Đan Phượng cũng chỉ hơi kém hơn Diễm Thí Thiên một chút thôi..
Cho đến ngày hôm nay, Đan Phượng dù chết vẫn trợ giúp Diễm thí Thiên đối phó với tộc nhân của mình, người như vậy thật sự không có nửa phần đáng giá cho nàng thương tâm khổ sở .
Nhưng đây lại là người cuối cùng có quan hệ huyết thống với nàng trên đời này. . . Đan Phượng biết rõ sẽ thua dưới tay nàng, nhưng vẫn liều lĩnh kiên trì tỷ thí, ngoại trừ là bởi vì có khúc mắc với nàng, hơn nữa còn có tuyệt vọng, lấy cái chết của mình kết thúc mọi chuyện.
Đan Nhiễm có thể nói là người đầu tiên đối với Đan Phượng sinh ra hoài nghi. Đan Phượng chính là đệ tử cuối cùng mà hắn thu nhận, cũng là một trong ít người biết ông am hiểu nhất chính là luyện chế Phân Thần đan. Quan trọng nhất chính là lúc ông luyện chế Phân Thần đan, Đan Phượng cũng là người hỗ trợ . Ngoại trừ ông ra, nàng là người hiểu rõ nhất mấu chốt của việc luyện chế Phân Thần đan.
Nhớ tới tình cảm sư đồ ngày xưa, ông vừa khổ sở cảm khái lại có mấy phần thống hận, tiếc hận.
Tư chất Đan Phượng thật ra cũng không tệ, nếu như không phải bởi vì từ đầu đến cuối nàng không thể vượt qua cửa ải trong lòng, cuối cùng bị tâm ma quấy rối, thành tựu của nàng chưa chắc có thể cũng không kém Trịnh Quyền, Đan Độ và đệ tử tinh anh bao nhiêu.
Năm đó ông chỉ biết đốc thúc nàng trong việc tu luyện, lại chưa từng chú ý đến hướng đi lệch lạc của nàng.
Phần Bích Thấm nghe mấy câu Đan Phượng nói trước khi chết, cũng bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Đan Phượng có thể khống chế Huyền Long cùng với Luyện Ngục Ma Diễm, hơn phân nửa là nàng thông qua bí kỹ nào đó cùng thần hồn của Diễm Thí Thiên cảm ứng lẫn nhau, cho nên mới có thể mượn tay Diễm Thí Thiên thao túng Thiên Hỏa luyện đan.
Diễm Thí Thiên có bốn loại Thiên Hỏa vốn đều thuộc về Âm Hỏa, cũng không thích hợp luyện đan, Đan Phượng tự lấy chân hỏa của bản thân điều hòa mới sinh ra cái ngọn lửa màu lam kì lạ dùng để luyện đan, từ điểm đó đã nói, kỹ năng lĩnh ngộ và khống chế lửa cũng là thiên tài hiếm có.
Đáng tiếc hết lần này tới lần khác nàng cam tâm bị Diễm Thí Thiên lợi dụng sai khiến, làm ra nhiều chuyện ác như vậy.
Trịnh Quyền nhìn Diễm Thí Thiên trầm giọng nói: “Tùy ý hy sinh một Luyện Đan Sư bát phẩm, hoàng đế bệ hạ thật là có khí phách, thoải mái bỏ ra được”. Loại lời nói mập mờ châm ngòi ly gián này dĩ nhiên là do Cơ U Cốc gợi ý.
Quả nhiên sắc mặt của Luyện Đan Sư Diễm thị đều có chút khó coi. Đan Phượng mặc dù xuất thân Đan tộc, nhưng đã sớm gả cho Diễm Thí Thiên, hôm nay ngay cả tính mệnh cũng không cần chỉ vì lợi ích của Diễm Thí Thiên, cho dù muốn nói nàng là người của Đan tộc cũng không thể nói được.
Diễm Thí Thiên ngay cả thê tử của mình cũng không thèm để ý mà hy sinh, thật khiến cho lòng người lạnh lẽo, hơn nữa Đan Phượng mới vừa vặn thắng được Đan Nhiễm trên thuật luyện đan.
Đan Nhiễm lại chính là Luyện Đan Sư bát phẩm hiếm thấy trong thiên hạ!