Lâm Chấn Kim còn chưa kịp nói thì Đạo Quân Giáp Hỏa đã phản đối đầu tiên: “Không được, quá nguy hiểm! Hải ngoại là nơi nào, vô số những động vật biển cấp cao hoành hành, bão biển tung hoành khắp nơi, hai người các con chạy đến cái nơi đó chính là không muốn sống nữa!”
Bốn vị trưởng lão Đan tộc cũng không đồng ý. Họ đã từng để ý tin tức về Băng Hinh Hải Liên kia, chẳng qua khi đó bọn họ không bị thương, lại có hai huynh đệ Sa Hoài Đan, Sa Hoài Nhân trợ giúp, còn bây giờ bọn hắn sáu người đều bị thương không nhẹ, kế hoạch tự nhiên chỉ có thể gác lại.
Bình tĩnh mà xem xét, Băng Hinh Hải Liên chính là linh dược cửu phẩm, có thể nói chính là thần vật trong truyền thuyết, nếu như rơi vào tay bọn họ thì thật là tuyệt vời. Nhưng muốn lấy mạng của tiểu công chúa và Doãn Tử Chương đổi, xong cũng là tiện nghi cho người khác, bọn họ thật không cam tâm.
Không phải là họ vong ân phụ nghĩa, nhưng Chu Chu đối với bọn họ thật sự quá quan trọng, con bé không thể có chuyện gì. Cho dù bọn họ có mất cái mạng này thì cũng không thể để Chu Chu có chuyện gì ngoài ý muốn.
Trưởng lão Đan Tín nhíu mày, suy nghĩ chọn lọc từ ngữ một hồi rồi nói: ” Nhị sư huynh trong miệng các ngươi là hậu bối nhã nhãn kia à, có vẻ tu vi của hắn chỉ là Kết Đan trung kỳ, nếu để cho hắn ăn Băng Hinh Hải Liên, dược tính mãnh liệt kia chỉ sợ hắn không thể tiếp nhận được, đến lúc đó không phải là cứu hắn mà là hại hắn.”
Chu Chu nói: “Nhị sư huynh đã thông linh cùng Vạn Niên Hợp Hoan thụ, có thần lực của cây thần bảo vệ, luyện hóa dược lực cẩn thận hẳn là có thể.”
“Cái gì? Cơ U Cốc hắn đã thông linh cùng với Vạn Niên Hợp Hoan thụ của cung Thái Hư rồi?!” ngoài Đạo Quân Giáp Hỏa và Lâm Chấn Kim, tất cả mọi người còn lại đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói có người không phải người của cung Thái Hư có thể thông linh với cây thần. Kể cả là cung Thái Hư, ngàn năm cũng chỉ có hai ba nhân vật như thế, hơn nữa cũng là tu luyện trên đảo từ nhỏ, đã đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ đồng thời nhận được sự cho phép của cây thần.
Cơ U Cốc vừa là ngoại nhân, vừa chỉ có tu vi Kết Đan trung kỳ, đây quả thực là chuyện mới nghe lần đầu.
Bọn họ vẫn cho là đám người Đề Thiện Thượng chưa cùng bọn họ trở về vì đã chạy tới phái Thánh Trí báo tin, không nghĩ tới Cơ U Cốc lại có được kỳ ngộ như vậy , không cần hỏi cũng biết giờ phút này nhất định hắn ở lại đảo Âm Dương rồi.
Đạo Quân Tận Thiện và Đạo Quân Tế Tường cũng không nhịn được ê ẩm trong lòng. Phái Thánh Trí thu đồ đệ không phải tốt bình thường. Tùy tiện một người cũng là người thường không thể sánh bằng, chuyện khiêm tốn chút cũng làm cho người ta phải chắt lưỡi hít hà.
Chu Chu năm đó gần như là một tay mấy vị trưởng lão nuôi lớn, vừa nhìn vẻ mặt do dự cũng biết tâm sự của họ. Nhưng Cơ U Cốc là sư huynh của nàng, mặc dù bình thường cùng nàng không tính là thân cận cho lắm nhưng vẫn coi nàng như thủ túc mà chiếu cố (huynh muội thân nhau như chân tay). Lần này vì nàng mà nghĩa vô phản cố* chống lại Diễm Thí Thiên, Tô Đạm Hồng. Giờ biết rõ có thể thay huynh ấy giải độc, sao nàng có thể bỏ qua?
*Nghĩa vô phản cố : làm việc nghĩa nên không hề chùn bước
Doãn Tử Chương cũng nói: “Chúng ta sẽ làm việc cẩn thận, Sa tiền bối đã nói thời kỳ ra hoa hẳn còn có ba tháng nữa, chúng ta vẫn có thể chuẩn bị đầy đủ. Hơn nữa Băng Hinh Hải Liên cũng không phải là ở chỗ biển sâu, chưa chắc sẽ gặp phải yêu thú lợi hại. Nếu quả thật đụng độ, chúng ta nhanh chóng tránh ra là được.”
Thái độ của hắn cùng với Chu Chu đều rất kiên quyết, những người khác khuyên không được, sợ bọn họ giống như lúc trước chuồn êm đi mạo hiểm, chỉ đành phải bất đắc dĩ đáp ứng.
Về chuyện xin tam đại tông môn báo cho phái Thánh Trí tạm lánh để tránh bị Diễm Thí Thiên trả thù, đương nhiên Đạo Quân Tận Thiện không có dị nghị, lập tức truyền tin riêng cho tông môn của mình đi làm.
Mặc dù phái Thánh Trí có đệ tử ưu tú nổi bật này nhưng ở trong mắt bọn hắn cũng chả có thành tựu gì. Sở dĩ bọn họ nhiệt tình như vậy thuần túy chỉ vì lấy lòng hai người Doãn Tử Chương và Chu Chu.
Chu Chu hiện tại đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hấp thu ba loại Thiên Hỏa, tương lai đích thị là chủ lực đối kháng Diễm Thí Thiên. Hơn nữa nàng có thân phận Thánh nữ Đan tộc, chỉ cần người Đan tộc không chết hết, cũng đều sẽ phụng nàng làm chủ.
Đan tộc chính là chỗ chuyên cho thuê lại Luyện Đan Sư đó nha! Dù là hoàng tộc Đan quốc bàn về thuật luyện đan cũng không thể sánh bằng Đan tộc được.
Hiện tại Luyện Đan Sư khống chế Đan quốc có ít nhất sáu bảy phần không xa thì gần cũng đề có quan hệ cùng với Đan tộc, đây cũng là một lực lượng không thể bỏ qua.
Tu vi Bốn vị trưởng lão Đan tộc này cũng là Nguyên Anh hậu kỳ. Bất cứ người nào cũng đều là Luyện Đan Sư thất phẩm trở lên, Đan Nhiễm thậm chí đã là bát phẩm đỉnh, chỉ cần bọn họ bình phục, giá trị quả thực khó lường.
Về phần Doãn Tử Chương thì không cần nhiều lời, người này chỉ cần không chết, lấy thiên phú của hắn tương lai nhất định chấp chưởng Lâm thị thậm chí là cả Chiêu Thái tông, hiện tại khó có được hắn việc muốn nhờ, nhân cơ hội này kéo quan hệ gần hơn chút ít.
Tính toán mọi chuyện đại khái xong, Doãn Tử Chương và Chu Chu đều đi nghỉ ngơi. hơn mười ngày ngắn ngủi này, gần như mỗi thời mỗi khắc bọn họ đều phải lên dây thần kinh, quả thật rất cần được nghỉ ngơi hồi sức vì sau đó còn phải chuẩn bị ra khơi tìm Băng Hinh Hải Liên.
Trúc Thủy Nhu vẫn cẩn thận chú ý động tĩnh Bảo hạm, đã nghe nói về chuyện Doãn Tử Chương đi cùng một nữ tu Nguyên Anh dung mạo cực đẹp, thu thập xong lập tức chạy đến gần gian phòng bọn họ chầu chực.
Khó được cơ hội Doãn Tử Chương một mình trở lại, Chu Chu không có ở cạnh hắn, nàng phải nắm chặt thời cơ, biểu hiện thật tốt!
Về phần nữ tu Nguyên Anh xinh đẹp trong miệng người ta, nửa phần nàng cũng không lo lắng. Nàng rất rõ ràng tính cách Doãn Tử Chương. Nhìn qua lạnh như băng nhưng lại trọng tình trọng nghĩa, cũng không phải loại người nghiêng theo lợi ích thực tế.
Nếu không cũng sẽ không thèm để ý tới mấy nữ đệ tử dung mạo xinh đẹp thiên phú xuất chúng trên thuyền của tam đại tông môn mà chỉ luôn chung thủy với Chu Chu.
Trúc Thủy Nhu nghĩ đến điều này vừa cảm thấy tự hào vừa cảm thấy lòng chua xót.
Nàng đợi đại khái hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đợi được Doãn Tử Chương trở lại. . . . . . đi song song bên cạnh là một thiếu nữ duyên dáng, đẹp đến không dời được mắt.
Trúc Thủy Nhu đứng ngẩn ra, không dám tin vào mắt mình nữa.
Không biết thiếu nữ xinh đẹp kia nói cái gì mà Doãn Tử Chương đưa tay lên gõ đầu của nàng một cái, trong động tác có sự thân mật không nói nên lời.
Cô gái kia giơ tay lên xoa xoa chỗ vừa bị gõ, tay áo trượt xuống lộ ra chiếc vòng tay bằng đồng vô cùng tinh tế . . . . . .
Hai người phát hiện Trúc Thủy Nhu, song song đi đến.
“Chu Chu?” giọng Trúc Thủy Nhu lạc hẳn.
“Ách? Ngươi có thể nhận ra?” Chu Chu và Doãn Tử Chương đều lấy làm kinh hãi. Đây là lần đầu tiên có người không cần gợi ý mà có thể nhận ra nàng sau khi phong ấn được giải. Chẳng lẽ Trúc Thủy Nhu có năng lực đặc biệt mà không ai người biết?
Ánh mắt Trúc Thủy Nhu rơi vào trên cổ tay trái của Chu Chu. Chu Chu bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là nhận ra cái vòng tay đồng này!
Chuyện của Chu Chu có chút phức tạp, hơn nữa cũng chẳng liên quan đến Trúc Thủy Nhu mấy, Doãn Tử Chương không muốn giải thích dài dòng, nghĩ đến lúc trước Lâm Chấn Kim đã phân phó bèn nói: “Cha ta nói lần này nhờ có muội báo tin cho ông và Đạo Quân Giáp Hỏa mới có thể kịp thời chạy tới giúp đỡ, nếu không chúng ta gặp phiền toái lớn rồi. Đa tạ muội, Thủy Nhu.”
Không phải là Nhu Nhu, là Thủy Nhu.
Giọng Trúc Thủy Nhu có chút chua chát: “Không cần khách khí. Chẳng qua là lần sau huynh phải cẩn thận, không nên làm việc vọng động như vậy nữa.”
Tại sao có thể như vậy? Sao Chu Chu kia bỗng nhiên trở nên xinh đẹp như vậy?