Trước khi đi dặn dò Chu Chu, nếu thật có ý định Kết Anh, thì đến thành Sùng Vũ đi, Chu Chu cười không nói gì. Doãn Tử Chương biết rõ tâm ý của nàng, không muốn phụ thân bận tâm, cũng không nói ra chuyện nàng có ý định Kết Anh tại núi Ứng Bàng.
Trước khi Chu Chu chuẩn bị vượt ải thì nhóm Đề Thiện Thượng cũng kịp chạy tới, năm người ở bên suối Nhẫm Cấu ăn uống thả cửa một đêm, Chu Chu đã luyện chế đan dược cần thiết, địa điểm Kết Anh được chọn ở chỗ động phủ của Vưu Thiên Nhận ngày trước.
Trên núi Ứng Bàng cũng chỉ có nơi này từng là chỗ ở của tu sĩ nguyên anh là thích hợp nhất, Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục hợp lực bố trí lại trận pháp phòng hộ đã bị phá hỏng, cho dù Chu Chu Kết Anh gây ra bao nhiêu rung động cũng không sợ.
Bốn sư huynh sư tỷ đưa Chu Chu đến trước động phủ, không nói nhảm gì nhiều, nhìn Chu Chu quay người đi vào, biến mất sau cánh cửa ngọc thạch đang chậm rãi đóng xuống.
Doãn Tử Chương lần đầu cảm nhận được tâm trạng chờ đợi của Chu Chu ở bên ngoài mỗi lần hắn bế quan.
“Vừa rồi đệ lén lút nói gì với tiểu sư muội? Muội ấy cười lên như đóa hoa luôn.” Đề Thiện Thượng không quen nhìn dáng vẻ nặng nề kia của Doãn Tử Chương, thế là gào to lên.
Doãn Tử Chương không để ý tới hắn, Cơ U Cốc cười nói: “Ta chờ muội, lúc muội ra ta sẽ làm đồ ăn ngon cho muội.” Hắn bắt chước gần giống giọng điệu nói chuyện của Doãn Tử Chương.
Tuy Doãn Tử Chương dùng pháp thuật cách âm, nhưng Cơ U Cốc vẫn có cách riêng để nghe lén được.
Đề Thiện Thượng ôm ngực kêu gào: “Ôi, lão tử buồn nôn chết mất thôi! Nhìn không ra lão tứ ngày ngày mặt cương như xác chết, vậy mà thật hiền lương thục đức à nha!”
Thạch Ánh Lục biết họ đang biến tướng an ủi Doãn Tử Chương, nói chân thành: “Tứ sư đệ, đệ cũng đã từng nói tiểu sư muội đến thời khắc mấu chốt thì chưa từng làm chúng ta thất vọng, muội ấy nhất định sẽ bình an vô sự tấn cấp!”
“Cũng đúng đấy! Vì lão tứ hiền lành như vậy, tiểu sư muội cũng không bỏ được hắn mà có chuyện đâu!” Đề Thiện Thượng cười ha ha nói.
Doãn Tử Chương nghiêng đầu nói với Cơ U Cốc: “Nhị sư huynh, pháp trận huynh nghiên cứu thế nào rồi?”
Cơ U Cốc nhướn mày nói: “Thử xem?” Nói xong tiện tay ném ra, vô số trận kỳ nhanh chóng trôi nổi trên không trung trên động phủ của Vưu Thiên Nhận tạo thành một cái pháp trận cực lớn, pháp trận chiếm một chỗ lớn trên không trung.
Doãn Tử Chương bay vào trong đó, làm một tư thế xin mời với Đề Thiện Thượng.
Hiệu quả duy nhất của pháp trận này là giảm ảnh hưởng do trận đấu của họ gây ra tới mức thấp nhất, pháp lực dư thừa của họ đều bị pháp trận chuyển lên không trung, tránh tạo thành sự phá hoại tới phía dưới và hoàn cảnh xung quanh.
Doãn Tử Chương còn chưa có khả năng mang tháp Vũ thần theo bên người, đi ra ngoài muốn tỷ thí với đồng môn xứng tầm, cũng chỉ có thể nhờ vào cái pháp trận này.
Cơ U Cốc phải nghiên cứu mấy tháng mới làm ra thành phẩm, dù sao muốn chống lại, di chuyển lực công kích mạnh của tu sĩ Nguyên Anh liên tục, cũng không đơn giản thế.
Đề Thiện Thượng cũng không khách khí: “Lão nhị, tiểu tam, chúng ta cùng xông lên, ép lão tứ vào nề vào nếp, lại bắt đệ ấy phải làm cả đồ ăn ngon cho chúng ta, oa ha ha!”
Kết quả, pháp lực đáng sợ trên không ngày ấy ở núi Ứng Bàng làm kinh động đến tất cả tu sĩ ở Tây nam, nhưng lại chẳng có ai dám đi xem xem chuyện gì xảy ra, bởi thực sự quá kịch liệt, vượt qua khả năng chịu đựng của tu sĩ bình thường.
Chỉ có mấy người của Tụ Bảo lâu, Đấu Pháp đường là có thể chắc chắn, quá nửa là mấy tên biến thái của phái Thánh Trí rảnh quá không có việc gì làm nên lại đang luận bàn.
May mắn họ không đánh lâu quá. Sau khi Chu Chu bế quan ba ngày, linh khí chấn động mãnh liệt từ trong động phủ của Vưu Thiên Nhận – Chu Chu bắt đầu Trúc Cơ rồi!
Đề Thiền Thượng xoa xoa mặt nói: “Nhớ năm đó lão tử vất vất vả vả tu luyện hơn mười năm á! Đến hai mươi tuổi Trúc Cơ đã thấy mình rất giỏi rồi, kết quả giờ nhìn Tiểu sư muội. Chậc chậc. Ba ngày thì xong! Thật con bà nó quá làm người ta tổn thương rồi! Hơn mười năm thanh xuân tuế nguyệt của lão tử á! Mỗi ngày dậy sớm sờ soạng mới phá tan chín tầng hầm cha kia của Luyện Khí kì!”
Ba người còn lại nhớ tới khi còn nhỏ tu luyện gian khổ buồn tẻ, cũng không khỏi cười khổ, dù là thiên tài như Doãn Tử Chương, cũng hai mươi tuổi mới Trúc Cơ, mà trước đó hắn chưa bái nhập phái Thánh Trí, tu luyện một thân một mình gian khổ hơn ba sư huynh sư tỷ rất nhiều.
Nghĩ tới những năm nay đột nhiên tăng mạnh, đều có cảm giác dường như đã qua mấy đời rồi. Họ còn như thế, chớ nói đến những tu sĩ bình thương tu luyện cả đời cũng chưa thành công Trúc Cơ.
Chỉ là tình trạng như Chu Chu lúc nào cũng phải lo lắng đến tính mạng, cũng không quá đáng giá phải hâm mộ.
“Không biết Chu Chu Trúc Cơ mất bao lâu? Lúc nào thì Kết Đan?” Thạch Ánh Lục lo lắng nói. Nàng vừa dứt lời, Cơ U Cốc âm thầm véo nàng một cái.
Một câu của Thạch Ánh Lục đâm trúng chuyện Doãn Tử Chương lo lắng nhất.
Kết Đan là cánh cửa sinh tử đầu tiên Chu Chu phải vượt qua, nàng có thể chịu đựng được tâm ma xâm nhập không? Hắn cũng không nắm chắc được đạo tâm của Chu Chu đã cải tạo được đến giai đoạn nào.
Đề Thiện Thượng nói không chắc chắn lắm: “Tiểu sư muội Trúc Cơ thành công có lẽ không đến một ngày, về phần Kết Đan đoán chừng chắc phải đợi hơn… cỡ mười ngày chăng?” Hắn vốn muốn nói chắc phải đợi mấy tháng, nhưng lại nghĩ tới mấy năm trước Doãn Tử Chương Kết Đan thành công ở bảo tàng của Băng Hỏa thần vương chỉ mất mấy ngày, mặc dù ăn gian phần băng quý tinh thạch, nhưng nói thế nào thì tính tính cỡ mười ngày thôi, “hàng tồn” trong cơ thể Chu Chu hơn hắn lúc ấy nhiều lắm. Thiên tư rất tốt, Trúc Cơ sau ổn định cảnh giới một chút rồi Kết Đan, hơn mười ngày chắc đủ.
Vừa dứt lời, đột nhiên linh khí trên đỉnh Ứng Bàng rung động mạnh mẽ phải gấp mười lần lúc trước!
Đề Thiện Thượng trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau mới nuốt nuốt nước miếng nói: “Hình như từ khi tiểu sư muội bắt đầu Trúc Cơ tới giờ, mới chỉ tầm ba canh giờ thôi… Đây, đây là bắt đầu Kết Đan rồi hả?! Muội ấy không cần ổn định cảnh giới sao?”
Mấy người Cơ U Cốc hai mặt nhìn nhau, tính Chu Chu không nôn nóng, theo lí thì muội ấy không cấp tiến như thế, trừ phi chính muội ấy không khống chế được, hoặc là muội ấy cảm thấy không có vấn đề, nhưng hiển nhiên khả năng đầu tiên lớn hơn.
Doãn Tử Chương nắm chặt tay, trong lòng âm thầm mặc niệm: Chu Chu, muội nhất định phải sống sót!
Thời gian trở nên dài lê thê, linh khí trên đỉnh núi vẫn đang tiếp tục chấn động, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt, bốn người họ không biết tình hình của Chu Chu trong động phủ, ngay cả Đề Thiện Thượng cũng nóng nảy đến mức không còn tâm trạng để nói giỡn nữa.
Trong hư không truyền đến tiếng kêu to mông lung kéo dài dần trở nên rõ hơn, âm thanh như tiếng tơ trúc mĩ ngọc va nhau, chân trời bỗng hiện lên từng đám từng đám tường vân (mây lành), từ bốn phương tám hướng bay về hướng đỉnh Ứng Bàng, vô số hư ảnh của mọi loài chim chóc đủ màu xuất hiện trong đám mây, chúng tung tăng bay múa, lúc hợp lúc phân, đến khi màn đêm buông xuống vẫn còn sáng chói như pháo hoa.
Chim chóc trên vùng núi Thánh Trí như cũng cảm nhận được thanh âm thiên nhiên cũng kêu to lên, âm thanh truyền qua ngàn dặm vô cùng náo nhiệt.
Trên mặt Doãn Tử Chương cuối cùng cũng dâng lên niềm vui sướng, là hiện tương thiên văn khi Kết Đan! Chu Chu thành công phá cửa ải thứ nhất, Kết Đan thành công rồi!