Thực lực bên Lâm Tử Mặc này rõ ràng mạnh hơn, nhưng đã lên lôi đài, ngay cả cơ hội cũng có thể bị đối phương tính toán, mặc dù phái Thánh Trí bỏ ra cái giá thật nhiều là ba người trọng thương như trước, nhưng người hơi có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra, từ khi bắt đầu Chiêu Thái tông đã bị bọn họ dắt mũi, có một loại cảm giác kỳ quái là bất kể ứng đối như thế nào, đều nằm trong lòng bàn tay của người phái Thánh Trí.
Bọn họ cũng không suy nghĩ trận này lấy yếu thắng mạnh trong tỉ thí, mưu lợi cũng là một loại thực lực, hơn nữa trong thực chiến, thường thường là đội ngũ nhanh nhẹn linh hoạt, ứng biến nhanh chóng, phối hợp ăn ý như phái Thánh Trí dễ đạt được thắng lợi hơn.
Có thể có thêm một trận tỷ thí quyết đấu giữa tu sĩ mạnh nhất hai bên, đối với người xem, đối với đệ tử muốn cứu vãn mặt mũi cho Chiêu Thái tông đúng là cầu còn không được.
Trong lúc nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người Doãn Tử Chương và Lâm Tử Mặc.
Hai vị Đạo Quân của Chiêu Thái Tông tâm tình phức tạp, bọn họ không nghĩ đến Lâm Tử Mặc bỗng nhiên đưa ra yêu cầu như thế, thua chính là thua, tiếp tục dây dưa, theo cách nhìn của bọn hắn không phải là lấy lại danh dự mà là mất phong độ.
Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, bọn họ cũng không nên ngăn trở, hơn nữa, bọn họ cũng muốn xem rõ công pháp tu luyện của Doãn Tử Chương rốt cuộc mạnh bao nhiêu, cho nên theo bọn họ thôi.
Doãn Tử Chương lạnh lùng nhìn Lâm Tử Mặc, bình tĩnh nói: “Phụng bồi.”
Có thể tỷ thí cùng một người tu vi cao hơn mình, hắn thậm chí cảm thấy hứng thú.
Đề Thiện Thượng lẩm bẩm nói: “Phi! Tiểu nhân vô sỉ. Thật quang minh chánh đại, để Kết Đan trung kỳ đi lên so tài a! Chết cũng không biết xấu hổ ! Lão Tứ, đệ không được nương tay. Đòi chút lợi tức cho lão Bảo, lão Nhị và Tiểu Tam!”
Dứt lời không đợi Doãn Tử Chương đáp ứng liền tung mình nhảy xuống lôi đài, cùng Chu Chu chăm sóc ba người bị thương.
Mặc dù bọn họ thường xuyên khiêu khích đấu võ mồm với nhau, thậm chí ẩu đả đánh nhau, nhưng đối với thực lực của nhau đều có lòng tin tuyệt đối.
Doãn Tử Chương lấy ra đan dược Chu Chu cho ăn vào. Thân thể nhanh chóng khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Dưới đài Chu Chu đang ôm Tiểu Trư ngồi bên cạnh ba người Bảo Pháp Hổ, hình như cảm thấy ánh mắt của hắn, ngẩng đầu lên khẽ cười cười với hắn. Vẻ mặt nhu hòa yên tĩnh kia làm tâm hắn thoáng cái đã bình tĩnh.
Lâm Tử Mặc nhảy lên lôi đài, ngó chừng Doãn Tử Chương, dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe được trầm giọng nói: “Hôm nay chúng ta dùng toàn bộ thực lực đánh một trận, nếu như ngươi thắng, ta liền thừa nhận ngươi là đệ nhất trong thế hệ thanh niên của Lâm thị!”
Doãn Tử Chương hờ hững nói: “Không hiếm lạ.”
Hắn không lạ gì Lâm thị, lại càng không cần cái gì đệ nhất trong thế hệ thanh niên của Lâm thị, hơn nữa càng không yêu thích gì kiểu thừa nhận của cái người tự cho là đúng này. Đấu pháp thì đấu pháp. Nào có cần nói nhảm nhiều như vậy? !
Lâm Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, thối lui mấy bước rồi đứng lại trên đài.
Đạo Quân Nhữ Nhất đứng dậy tuyên bố: “Quy củ giống lúc trước, tỷ thí bắt đầu!”
Lâm Tử Mặc lấy ra đôi linh khí thượng phẩm “Lôi Chấn Phích Lịch Bổng ” của mình, hai gậy tiếp xúc nhau, một cột ánh chớp ước chừng lớn bằng thân thể con người bắn nhanh tới hướng Doãn Tử Chương.
Một chiêu này hắn đã dùng lúc trước, lúc ấy Doãn Tử Chương và Bảo Pháp Hổ, Đề Thiện Thượng đã cố ý yếu thế né tránh, hắn cũng muốn xem một chút lần này Doãn Tử Chương sẽ ứng đối như thế nào!
Từ một màn đối chiến ngắn ngủi giữa Doãn Tử Chương và Bộ Tử Lương kia, Lâm Tử Mặc đã có thể khẳng định cường độ thân thể của hắn không biết vì lí do gì, so với những người đã ngâm qua Kim Thân Tuyền như bọn hắn mạnh hơn, mềm dẻo hơn cho nên hắn vừa lên đã dùng tới pháp bảo linh khí sở trường nhất, không thể cận chiến với đối phương.
Hai tay Doãn Tử Chương kết ấn. Ba lá chắn băng trước sau nghênh đón điện quang, dưới sự oanh kích của Lôi Điện màu tím vỡ vụn thành từng mảnh, nhưng sau khi làm lá chắn băng thứ ba vỡ vụn, uy lực của Lôi Điện màu tím cũng bị tiêu hao hầu như không còn.
Lâm Tử Mặc cũng không nói gì. Hai cây gậy trên tay công kích liên tục, điện quang màu tím cường đại trong nháy mắt đã bay ra hơn mười đạo, dưới đài Đề Thiện Thượng nhìn thấy, giận đến quát lên như sấm: “Mẹ nó , ỷ vào trên tay có linh khí thượng phẩm muốn tiêu hao pháp lực lão Tứ từng chút một, có ác tâm hay không! Còn quang minh chính đại gì chứ!”
Trên tay bọn họ có tiên khí nhưng theo quy định không thể dùng, trên tay không có pháp bảo cao cấp vừa tay, lúc đấu pháp không khỏi bị động.
Phái Thánh Trí không giống tông môn hạng nhất như Chiêu Thái tông, đồ có thể cung cấp cho đệ tử vô cùng có hạn, linh khí cần dùng để công kích, bảo vệ tánh mạng khó tìm, muốn đặc tính thích hợp công pháp của bản thân thì càng thêm khó gặp, cho nên cho dù mấy người phái Thánh Trí những năm gần đây phát tài to, vẫn không có pháp bảo cao cấp hợp ý.
Từ sau khi ra khỏi bảo tàng của Băng Hỏa thần vương, trên tay mỗi người bọn họ một tiên khí hạ phẩm, hết lần này tới lần khác pháp bảo lại quá cao cấp, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng sẽ động tâm, tùy tiện sử dụng sẽ làm cho người khác mơ ước, càng thêm phiền toái.
Chu Chu lại tương đối bình tĩnh: ” Trên tay sư huynh có kha khá đan dược bổ sung pháp lực chân nguyên.” Hơn nữa đại ác nhân cũng không phải là người chỉ chịu đánh không đánh trả.
Quả nhiên trên đài sau khi Doãn Tử Chương nhận liền mấy chục đạo Lôi Điện, bắt đầu phản kích.
Hắn đủ khả năng hoàn toàn hiểu thấu Tủy Băng quyết ở trong bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương, chỗ tốt đoạt được cũng không chỉ là một bộ công pháp truyền thừa đơn giản, còn có một bộ phận pháp lực của Băng Hỏa Thần Vương, kinh nghiệm đấu pháp cùng tủy băng thạch bồ đoàn từng ghi chép《 Tủy Băng quyết 》 .
Hắn lấy ra thạch bồ đoàn long lanh trong suốt từ trong dây lưng trữ vật, vận chuyển Tủy Băng quyết quán chú pháp lực vào trong đó, là bồ đoàn nhưng lại trở nên mềm mại như bột nhão, chia ra làm hai, biến thành hai cái bao tay trong suốt bọc lấy hai tay Doãn Tử Chương .
Doãn Tử Chương không hề né tránh những Lôi Điện màu tím kia nữa, vung lên hai đấm vọt mạnh về phía Lâm Tử Mặc, vô số điện quang ở dưới nắm đấm của Doãn Tử Chương bị chấn động hoàn toàn tiêu tán, trong nháy mắt đã đến trước người Lâm Tử Mặc.
Chân mày Lâm Tử Mặc cau lại, nhảy dựng lên, Lôi Chấn Phích Lịch Bổng va chạm hai bên, lần này thả ra không phải là một đạo tiếp một đạo điện quang nữa, mà là một hàng rào điện màu tím thi nhau đến, trên lôi đài chẳng biết lúc nào đã tràn ngập sương trắng nhàn nhạt, dưới điện quang chiếu rọi như mộng như ảo —— đây là tuyệt chiêu của Lâm Tử Mặc “Quang Vụ thọ” .
Một khi phát động, sương mù sẽ nhanh chóng hóa thành nước dẫn phát lực Lôi Điện cường đại, hoàn toàn bao vây người trong sương mù, vô số lực Lôi Điện đồng thời bộc phát, uy lực lợi hại hơn nhiều so với lôi kiếp Kết Đan bình thường, đủ để giết chết một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ trong nháy mắt.
Doãn Tử Chương không biết tác dụng của sương trắng này, nhưng hắn cũng coi như thân kinh bách chiến, biết những đồ này chắc chắn ẩn dấu hung hiểm, cho nên không đợi sương trắng nhích tới gần, liền nhanh chóng kết ấn, sương trắng mịt mờ hóa thành vô số vụn băng nho nhỏ rơi trên mặt đất.
Lưới tử điện phía trên cách hắn chỉ còn không tới ba thước, vậy mà Doãn Tử Chương không tránh né, ngược lại xông thẳng lên.
Lâm Tử Mặc chưa kịp cảm thấy đáng tiếc vì đối phương nhìn thấu Quang Vụ thọ của hắn, không nghĩ tới hắn đã tự đưa tới cửa tới đụng vào lưới tử điện của mình, lập tức chuẩn bị tinh thần rót pháp lực toàn thân vào Lôi Chấn Phích Lịch Bổng, nhanh chóng liên kích ba cái, tăng uy lực của lưới tử điện lên mức cao nhất!
Chỉ cần lưới tử điện bọc lên trên người Doãn Tử Chương, thì ngay cả sáu vị Đạo Quân dưới đài đồng thời ra tay, cũng không kịp cứu hắn rồi!