Hôm nay hết thảy đều là Lâm đại gia và Lâm Tam gia bày mưu đã lâu, Doãn Tử Chương xuất hiện lại để cho hắn cùng với Lâm đại gia có cảm giác uy hiếp sâu sắc, năm đó bọn hắn vì diệt trừ họa lớn trong lòng —— chính là anh em ruột của bọn hắn Lâm Chấn Kim, đã từng âm thầm hợp tác qua một lần, lần này cũng giống như vậy.
Vì cam đoan không sơ hở tý nào, thậm chí bọn hắn không dám dùng thân tín liên quan tới Chiêu Thái tông, dùng số tiền lớn từ bên ngoài bí mật thuê hai gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ liên thủ đối phó Doãn Tử Chương, lại xin vài tên cao thủ Kết Đan cùng nhau bố trí pháp trận tại vùng này, tránh cho lúc đấu pháp động tĩnh quá lớn, đưa tới trưởng lão Kết Đan hoặc Đạo Quân Nguyên Anh trong tông môn.
Hơn nữa bọn hắn càng thăm dò được, mấy ngày nay ba vị Đại trưởng lão của Tam đại tông môn hẹn nhau tiến vào tháp Vũ Thần, muốn làm chuyện gì thì bọn hắn không biết, nhưng là, Đại trưởng lão ở trong tháp cùng ngoại giới ngăn cách, không có khả năng biết rõ chuyện phát sinh bên này.
Không có người sẽ nghĩ tới, Đại trưởng lão lần nữa cảnh cáo xuống, vậy mà sẽ có người dám ở trên địa bàn Lâm thị phục kích Doãn Tử Chương. Thiên thời địa lợi nhân hòa, lần này bọn hắn định có thể triệt để tiêu trừ cái họa lớn này trong lòng.
Sau đó Đại trưởng lão muốn trách tội, Lâm Thất đại khái có thể qua loa tắc trách dùng danh nghĩa huynh trưởng báo thù, đều là cháu trai Đại trưởng lão thì Đại trưởng lão lại tức giận, cũng không thể vì một thằng con hoang đã chết mà giết Lâm Thất.
Lâm Thất nghĩ rằng sẽ không lâu nữa , thiên tài Doãn Tử Chương được mọi người ca tụng, ngày ngày phong quang vô hạn sẽ chết trong tay mình thì rất khoái trá, thò tay ra đè Trúc Thủy Nhu xuống đất, cười hắc hắc nói: “Thằng con hoang kia cũng không biết lúc nào có thể tới, bổn thiếu gia trước bắt ngươi cái đồ đê tiện này tiêu khiển một phen.” Nói xong đưa tay đã xé đi quần áo của Trúc Thủy Nhu.
Trước kia hắn không vội đụng vào Trúc Thủy Nhu là vì nghĩ đến dù sao nàng vẫn là môn hạ Chiêu Thái Tông. Huyên náo quá mức khó coi, nếu bị cha của hắn biết thì sẽ trách hắn chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết cầu tiến, lần này hắn nghe lệnh đối phó với Trúc gia từ phụ thân hắn, hắn còn khách khí làm gì?
Trúc Thủy Nhu mới chỉ là Luyện Khí kỳ tầng hai, nàng giãy dụa phản kháng Lâm Thất – tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ xem ra chỉ như châu chấu đá xe, hắn cũng lười sử dụng thi pháp cấm chế động tác của nàng, ngược lại vô cùng hưởng thụ bộ dáng nàng kêu khóc giãy dụa tuyệt vọng.
Mấy tùy tùng đi theo hắn ở một bên cười toe toét chờ xem bức tranh tình dục sống động, Trúc tiểu đệ và Lâm đại nương cùng với tên đệ tử của núi Tinh Thứ kia bị người chế trụ không thể động đậy. Chỉ có thể bất lực mà nhìn Trúc Thủy Nhu chịu nhục.
Vài cái cúc áo ngoài của Trúc Thủy Nhu đã bị xé đi, nàng giãy dụa miễn cưỡng đứng dậy, muốn chạy ra khỏi sân ngoài, Lâm Thất cười to, từ phía sau đuổi theo, tiện tay một cái liền xé đi tay áo của nàng.
Cánh tay trăng như tuyết của Trúc Thủy Nhu lộ ra, vừa sợ vừa thẹn kinh hô một tiếng như sói bị thương, Lâm Thất cũng không vội mà bắt nàng. Giống như mèo vờn chuột để nàng tùy ý trốn tránh, thỉnh thoảng đi lên xé một mảnh quần áo của nàng.
Tuyệt vọng, xấu hổ và giận dữ, Trúc Thủy Nhu chợt nhớ tới Chu Chu đã từng đưa cho nàng nhiều lá bùa, nàng đều để trong túi trữ vật, lập tức không chút nghĩ ngợi rút ra vung tới khuôn mặt Lâm Thất.
Lâm Thất bỗng nhiên thấy giấy vàng tung bay trước mắt thì sững sờ, Trúc Thủy Nhu bên kia tay chân luống cuống niệm pháp quyết.
Vài tên tu sĩ hộ tống Lâm Thất phát hiện không đúng thì cũng đã chậm rồi, âm thanh sét đánh ầm ầm vang lên. Mấy chục tờ Cương Lôi phù, Liệt Hỏa phù, Mộc Thứ phù, Băng Trùy phù…vân vân, lá bùa phong ấn pháp thuật công kích tàn bạo đồng thời bộc phát, Lâm Thất tại chỗ trở thành một cái huyết nhân, trọng thương hôn mê trên mặt đất.
Những lá bùa này đều là trước kia Đề Thiện Thượng nghiên cứu chế ra để cho Chu Chu phòng thân đấy, chỉ là về sau Chu Chu có Tiểu Trư hộ thân, lại thường xuyên cùng Đề Thiện Thượng, Doãn Tử Chương bọn hắn ở cạch nhau cho nên có rất ít cơ hội dùng tới.
Theo tu vi Đề Thiện Thượng ngày càng tăng thì bản lĩnh chế tác bùa cũng nhanh chóng tăng cường, nếu như không phải kiêng kỵ đến Chu Chu không có pháp lực tại thân. Những lá bùa này đột nhiên sử dụng, muốn đuổi giết một gã tu sĩ Kết Đan kỳ đều không tính là khó khăn.
Nếu như Lâm Thất không phải có hai kiện pháp bảo hộ thân ngăn cản pháp lực lá bùa công kích, giờ phút này chỉ sợ sớm đã chết rồi.
Xuất hiện tình huống bất trắc, tu sĩ đi cùng Lâm Thất đều sợ hãi kêu lên một cái, trong đó hai người khẩn cấp tiến lên nhìn thương thế Lâm Thất, hai người khác trừng mắt nhìn Trúc Thủy Nhu, cả giận nói: “Tiện tỳ, ngươi thật to gan!”
Trúc Thủy Nhu cũng bị uy lực cường đại của những lá bùa này dọa không nhẹ. Nàng lại làm Thất thiếu gia bị thương nặng! Trúc Thủy Nhu níu chặt y phục bị tàn phá trên người, rung giọng nói: “Đúng, đúng hắn bức ta đấy… Các ngươi không được qua đây! Ta, ta còn có bùa!”
Nàng đưa bàn tay thò vào trong túi trữ vật, làm bộ muốn từ bên trong lấy bùa ra công kích, hai người kia quả nhiên bị dọa sợ. Tu vi của bọn hắn mới chỉ là Trúc Cơ kỳ, Lâm đại gia và Lâm Tam gia sợ Doãn Tử Chương không mắc mưu, cho nên bên ngoài không có phái nhân vật lợi hại gì đến đây, hai cái tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều núp trong bóng tối, Doãn Tử Chương không ra mặt, bọn hắn cũng sẽ không xuất hiện, vì vậy song phương lâm vào giằng co.
Trúc Thủy Nhu không biết mình nên hy vọng Doãn Tử Chương xuất hiện hay là hy vọng hắn không xuất hiện, nếu hắn không đến thì chính mình một nhà ba người nhất định phải chết, hắn mà đến thì chỗ tối có hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhìn chằm chằm…
Ngay trong lúc nàng xoắn xuýt bối rối thì bóng hình của Doãn Tử Chương đã xuất hiện trong tiểu viện.
Doãn Tử Chương cởi áo ngoài để cho Trúc Thủy Nhu phủ thêm, tiến lên cởi bỏ cấm chế trên người Lâm đại nương và ba người kia, quét mắt trong sân bốn tu sĩ lạ lẫm cùng Lâm Thất trên mặt đất đã bị nổ mặt mũi đầy máu, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Trúc tiểu đệ vừa mới cởi bỏ cấm chế đã buộc miệng nói: “Doãn tiền bối đi mau, bọn hắn mai phục hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ muốn đối phó ngươi”
“Hắc hắc, ngươi nhắc nhở đã quá muộn.” Tiếng cười lạnh từ ngoài cửa viện truyền đến, hai nam tử gầy còm mang theo mặt nạ quỷ xuất hiện sau lưng Doãn Tử Chương, đưa tay chộp tới sau lưng hắn.
Doãn Tử Chương quay người nghênh địch, phía sau hắn là bọn bốn người Trúc Thủy Nhu, căn bản không cách nào trốn tránh, chỉ có thể huy động toàn bộ pháp lực nghênh đón công kích của đối phương.
Phanh! Băng Long vội vàng hình thành dưới một trảo đối phương triệt để nát bấy, thế đi của cự trảo vẫn không ngừng, hung dữ chộp vào trên ngực và bụng Doãn Tử Chương.
Thực lực tu sĩ Nguyên Anh kỳ xác thực không phải Kết Đan kỳ có thể so sánh, Doãn Tử Chương tại chỗ bị chấn động lùi lại mấy bước, trong miệng mũi máu tươi phun dũng mãnh.
Nếu như không phải trình độ khí lực cường kiện hắn đủ để so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lấy một trảo này thì cũng đủ để đào xuyên bụng ngực của hắn, bóp vỡ Kim Đan ở trong đan điền.
Doãn Tử Chương phản ứng cực nhanh tiếp được một trảo này, đồng thời đã chuẩn bị tốt đan dược chữa thương, rút lui, một tay đưa bọn Trúc Thủy Nhu đến một bên, ném ra trận kỳ bảo vệ bọn hắn, một tay đã lấy một lọ đan dược chữa thương nuốt vào.
Người khác còn không có đứng lại, trảo thứ hai đã tìm đến trước mặt hắn, Doãn Tử Chương gặp nguy không loạn tránh gấp thối lui, một bên lấy ra Tủy Băng thạch bồ đoàn cùng với Thiên Tinh Như Ý, chuẩn bị nghênh địch.
Đối phương có hai người, tu vị lại cao hơn hắn một cái cấp bậc không nhỏ, nhưng hắn cũng có tiên khí hạ phẩm trong tay, chưa hẳn không thể chiến một trận. Hôm nay Chu Chu đáp ứng thay Tấn Bảo tông luyện đan không có đi cùng, sư huynh sư tỷ từng người bế quan, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trong lòng Doãn Tử Chương không có sợ hãi, chiến ý điên cuồng bắt đầu khởi động…